*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chương 456: Muộn vậy rồi cô ta còn tới làm gì
Bốn mẹ con bắt đầu yên tĩnh lại, sau đó từng người lần lượt chạy về phía cửa đối diện.
“Cốc cốc cốc!” Âm Âm mặc một bộ quần áo bình thường, trên vai đeo một cái túi vải, trong tay còn cầm một cái hộp giữ nhiệt.
“Muộn rồi dì ta còn đến đây làm gì nhỉ?” Ba đứa nhóc tò mồ hỏi.
“Mẹ cũng không biết” Vũ Vân Hân không có ấn tượng tốt với Âm_Âm, nếu là cô cô cũng sẽ không mở cửa.
Cũng không biết Mục Lâm Kiên có mở cửa không nữa.
Mười phút trôi qua, cửa phòng vẫn không hề có động tĩnh gì.
“Chị Vũ, chị có nhà không?” Âm Âm lại gõ cửa lần nữa, nhưng không có ai đáp lại.
Bất đắc dĩ mới quyết định đi về.
Cô ta cứ đi ba bước lại quay người liếc một cái, hơi do dự cầm hộp canh nóng hổi trong tay, cuối cùng cũng quay lại để trước cửa: “Chị Vũ, em đưa cho chị ít canh, chị nhớ uống nhé!”
Ba đứa nhóc nhìn thấy dáng vẻ tích cực như thế của cô ta, ríu rít nói: “Xem ra Âm Âm thật sự muốn làm lành với mẹ đấy” “Coi như xong!” Âm Âm và Lê Thu là một nhóm, thậm chí còn cùng một phe với Vũ Thư Anh!
Cô mắt mù mới có thể tin loại người như Âm Âm.
“Két!” Cửa phòng đột nhiên mở ra, Bốn mẹ con trừng lớn hai mắt, chỉ thấy Mục Lâm Kiên mặc đồ ngủ, vẻ mặt lười biếng đứng trước cửa.
Âm Âm vừa xuống lầu đột nhiên ngẩng đầu, đúng lúc nhìn thấy Mục Lâm Kiên đi ra từ cửa nhà Vũ Vân Hân.
Cả người cô ta vừa ngạc nhiên vừa cứng đờ.
Ngày nào bọn họ cũng ở với nhau sao?
Âm Âm hơi cảm thấy đau lòng, cô ta rất hy vọng linh hồn của mình có thể xuyên vào Vũ Vân Hân.
Cô ta quay người nhanh chóng chạy lên lâu: “Tổng giám đốc Mục! Tổng giám đốc Mục!” Mục Lâm Kiên kiêu ngạo giương mắt, vẻ mặt còn chưa ngủ đủ che giấu sự lạnh lùng.
“Đây là canh gà tôi nấu cho chị Vũ, anh nhớ nói chị ấy uống nhé! Gần đây khí huyết chị ấy không tốt, nên bồi bổ cơ thể một chút” Hai tay cô ta giơ đến trước mặt Mục Lâm Kiên.
Những lúc có thể thể hiện mình như thế này, cô ta không thể bỏ qua được.
Chỉ cần tổng giám đốc Mục nhận chiếc hộp giữ nhiệt này, cô ta sẽ vô ý chạm vào đầu ngón tay anh, vậy là có thể tiếp xúc thân mật hơn một chút.
Dù sao cũng là đàn ông, không có mấy người không háo.
sắc, nhất là người phụ nữ ưu tú như cô ta.
Cô ta vô cùng tự tin dùng ánh mắt cực kỳ động lòng người của mình nhìn Mục Lâm Kiên.
“Cút!” Một chữ này khiến tất cả mơ mộng của Âm_Âm lập tức ngâm trong hầm băng.
Dưới sự kinh ngạc của cô ra, chỉ thấy Mục Lâm Kiên buồn bực gọi điện thoại, sau đó lập tức có một vệ sĩ vội vã chạy đến: “Không cho phép bất kỳ nhân viên tạp vụ nào đến đây cả” Vốn Mục Lâm Kiên ra khỏi phòng không phải do muốn xem cô ta diễn kịch, mà vì có người đã quấy rầy đến giấc ngủ khiến anh cực kỳ mất hứng.
Khuôn mặt âm trầm lạnh lùng không chút cảm xúc, cũng không có nửa điểm thương hoa tiếc ngọc.
Anh trực tiếp quay người đá lên hộp giữ nhiệt trong lòng cô ta, hộp canh gà lập tức đổ ra.
“Sau này nếu để loại người này đến lần nữa, ai cũng xong đời” Canh gà đổ lên quần ngủ anh, đời này anh ghét nhất chính mấy thứ chán ngấy như mỡ trong canh gà này.
Vệ sĩ vội vàng kéo Âm Âm đi.
Trước cửa tầng một lập tức có mấy người vệ sĩ canh chừng.
Âm Âm uất ức vô cùng, mình có lòng tốt nhưng lại bị xem là làm chuyện xấu.
Những ảo tưởng hoàn mỹ của cô ta đều bị Mục Lâm Kiên từng chút từng chút phá vỡ.
Sự chênh lệch vô cùng lớn này khiến lòng tự trọng của cô ta bị chà đạp nghiêm trọng.
“Không thể nản chí được, không phải trên phim đều như vậy à? Ngay từ đầu nhân vật nam chính đều rất chán ghét nữ chính, nhưng sau này lại yêu cô ta đến say đắm!”
Tính cách nóng nảy này lập tức khiến cho bốn mẹ con đang vui mừng nhảy nhót lập tức yên tĩnh lại.