*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chương 505:
Vị trí chủ tịch cực kỳ có quyền uy lại trống không.
Mục Lâm Kiên chưa tới, không ai dám tùy bắt đầu.
Vũ Thư Anh ngồi bên cạnh đưa mắt nhìn thời gian, đến muộn vừa đúng mười lăm phút, vẫn không thấy Mục Lâm Kiên đâu.
“Bộ trưởng Vũ, làm phiền cô gọi cho tổng giám đốc Mục”
Trợ lý bên cạnh thấy mọi người đã ngồi đủ lâu mà vẫn chưa thấy tổng giám đốc Mục đến.
Vũ Thư Anh gọi điện cho Mục Lâm Kiên.
Chuông điện thoại di động đột nhiên vang lên.
Mục Lâm Kiên đang chơi vui nhìn Vũ Vân Hân tức đến sắp bùng nổ trước mặt mình.
Mỗi lần bỏ đi một bước, anh lại kéo cô lại, hoàn toàn không có cách thoát khỏi lồng ngực anh.
Anh ôm lấy cô, thân mật gần sát bên tai: “Đi mua quần áo “Có phải đi mua quần áo rồi thì anh mới để tôi đi không?”
“Ừ”
Biến thái chết tiệt.
“Nhưng lúc tôi về, kiểm tra thăng chức đã xong rồi.”
Vũ Vân Hân vội đến suýt khóc.
Đáng ghê tởm nhất là Mục Lâm Kiên có thể chiếu lại hình ảnh trong tròng kiểm tra thăng chức trên màn hình led rộng.
Cô với Mục Lâm Kiên đang thân mật, mà người trong màn hình lại cực kỳ nghiêm túc, bầu không khí lo lắng chờ đợi bắt đầu.
“Tôi đến muộn. Anh xem mọi người đã đến đủ rồi kìa”
Dường như Vũ Vân Hân đã bỏ lỡ một cơ hội lớn.
Cô hối hận vì sự nóng nảy của mình, hối hận vì đã đi trêu ghẹo Mục Lâm Kiêm đúng thời khắc mấu chốt.
“Tôi không đi, cho nên không đủ”
Giọng Mục Lâm Kiên lạnh lùng nghiêm nghị, thâm trầm mà mạnh mẽ.
Anh giữ lấy căm Vũ Vân Hân, quay lại câu hỏi lúc nãy: “Đi hay không đi?”
“Tôi hận anh chết đi được. Tôi không thể đến kiểm tra thăng chức.” Nước mắt Vũ Vân Hân rơi xuống như bão tố: “Anh là ma qui Bình thường làm càn thì thôi đi, bây giờ quan trọng với tôi đến mức nào anh có biết không hả?”
Mục Lâm Kiên nuông chiều nhìn cô, đau lòng giúp cô lau nước mắt: “Thực sự rất ngu xuẩn”
Có phải người phụ nữ này không biết đây là công ty của anh không?
Cả công ty này mà anh còn không quyết định nổi à? là ông chủ?” Mục Lâm Kiên dùng sức lấy cảm chọc chọc vào trán cô.
“Anh.” Vũ Vân Hân khóc hu hu nói.
“Vậy toàn bộ công ty nghe ai?”
“Anh”
“Vậy em vội cái gì?”
“Tôi không cần đi cửa sau.” Vũ Vân Hân bĩu môi.
Mục Lâm Kiên cười lạnh: “Đây không phải lần đầu tiên em đi cửa sau”
Mặt của cô thoắt cái đỏ ửng.
Bắt đầu từ lúc nhận nhóm năm người, người phụ nữ này đã đi cửa sau.
“Đi mua quần áo cho em”
Anh vừa nói vừa cầm một cái áo sơ mi mặc cho cô, tiện tay vén khăn tắm của cô lên.
Anh cài lưu loát từng cái cúc áo.
“Rốt cuộc anh muốn làm gì?”
“Có đi hay là không?”
“Đi”
Cô có thể không đi sao?
Bây giờ cô đã bị ép đến điểm cuối rồi.
Nghe thấy tiếng Vũ Vân Hân đồng ý, Mục Lâm Kiên cầm lấy điện thoại: “Lùi lại đến xế chiều bắt đầu.”
Ngay sau đấy, mọi người trong màn hình led tản ra.
Vẻ mặt Vũ Vân Hân ngơ ngác: “Chuyện gì xảy ra thế?”
“Tôi làm gì còn phải giải thích với em?”
Mục Lâm Kiên thay một bộ quần áo thoải mái, kéo tay cô đi vào thang máy riêng.
Anh lái xe đưa cô tới trung tâm thương mại.
Bởi vì thời gian còn quá sớm nên trung tâm thương mại vẫn chưa mở cửa, bọn họ đi vào từ cửa sau.
Toàn bộ cửa hàng cũng chỉ có anh với Vũ Vân Hân.
“Thích gì thì tùy tiện chọn đi”
“Của tôi đâu?” Mục Lâm Kiên chỉ mình, nhìn cô mong cô để ý.