*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chương 510: Hóa ra đó là con của cô ấy
Hay cho câu lão già, Mục Lâm Kiên hờ hững nhếch mày, xem phụ nữ trong màn hình đang nói những lời nghe có vẻ giống như sự thật kia.
“Cô Vũ Vân Hân, trên lý lịch cô rõ ràng viết mình vẫn còn độc thân, tại sao cô lại có con rồi vậy? Bộ phận nhân sự của chúng tôi cần xác minh lại thông tin của cô, mời cô hãy giải thích rõ về vấn đề này” Một người phụ nữ mặc vest xám ngồi bên cạnh Vũ Thư Anh cầm lấy bản lý lịch của Vũ Vân Hân lên xem Xét.
Vũ Vân Hân vẫn bình tĩnh đứng tại chỗ đó, nhìn vào màn hình phía sau không biết nên nói gì.
Nội dung đang chiếu trên màn hình đằng sau cô căn bản không phải là video mà cô đã chuẩn bị, mà giống như có người đã cố ý chỉnh sửa để bôi nhọ cô, thay đi video cô đxa chuẩn bị lục đầu.
Vài người hàng xóm xung quanh đã nhắc đến cô trước camera, và mỗi người họ đều mang vẻ mặt ghét bỏ khi nhắc đến cô: “Người phụ nữ đó ấy à, tôi nhìn thấy cô ta liền cảm thấy ghê, không hề có dáng vẻ của một người phụ nữ nên có, thật sự dơ bẩn. Mỗi ngày đều có rất nhiều loại xe đỗ trước nhà cô ta, và đàn ông cô ta gặp mỗi ngày đều không hề giống nhau! Đáng cười nhất đó chính là con của cô ta không được gọi mẹ mà lại gọi cô ta là Búp Bê.”
Nhắc đến hai từ Búp Bê này khiến cho tất cả mọi người nơi này bất giác nhớ đến ba đứa bé trước kia cả ngày đều đến công ty: “Hóa ra đó là con của cô ấy. Khó trách chúng vẫn luôn đi theo cô.”
“Hóa ra đã từng này tuổi như cô vẫn chưa kết hôn đều là có lý do của nó. Còn luôn bày ra bộ dạng mình là một người độc thân giàu có, lái xe sang mấy chục tỷ, ai mà biết rằng… cô lại chỉ là loại phụ nữ sống bám vào đàn ông đâu”
Hết câu này đến câu khác vang lên đều là sự mỉa mai.
Vũ Thư Anh đắc ý cong môi lên, ánh mắt đầy hứng thú nhìn về phía Mục Lâm Kiên bên cạnh cô ta.
Chỉ nhìn thấy khuôn mặt anh rất lạnh nhạt, điềm tĩnh ngồi đó nhìn mọi việc.
“Cô có thể nói rõ trong bản tư liệu cá nhân này có thông tin nào là giả không?” Người phụ nữ kia lại một lần nữa hỏi cô.
Vũ Vân Hân vẻ mặt do dự và mím chặt môi, nội tâm cô bây giờ rất hoảng loạn.
Mục Lâm Kiên ở ngay trước mặt cô, cô vẫn luôn đặt sự chú ý của mình về phía anh.
Bọn trẻ là người mà cô luôn để tâm nhất, cô vẫn luôn không muốn công khai chúng cho mọi người biết, và cũng là không muốn khiến cho Mục Lâm Kiên biết được sự thật, càng không mong muốn có người sẽ làm mọi việc của cô có liên quan đến bọn trẻ.
“Tôi sẽ từ bỏ việc được thăng chức này” Vũ Vân Hân bình tính nhìn những người có mặt tại đây.
Vũ Thư Anh mỉm cười lạnh nhạt, bỏ cuộc liền có thể coi như không có chuyện gì xảy ra sao?
Khi Vũ Vân Hân đang định đi ra khỏi phòng họp, thì có một âm thanh quen thuộc vang lên.
“Các người định làm gì? Nếu như chúng tôi bị thương thì bố mẹ của chúng tôi sẽ không bỏ qua cho mấy người đâu!” Đó là âm thanh của trẻ con, khiến cho Vũ Vân Hân đột nhiên quay đầu lại.
Cô nhìn thấy ba đứa bé trong màn hình bị chói trặt vào ba cái ghế.
Bàn tay nhỏ bé bị trói vào lưng ghế.
Họ tức giận và cố gắng để tháo dây trói, nhưng sợi dây thừng trói rất chặt không thể làm đứt ra được.
“Mau thả chúng tôi ra! Các người có biết bố chúng tôi là ai không hả? Bố chúng tôi chính là một người rất lợi hại” Bánh Bao phãn nộ hét lên thật to.
Mấy đứa bé khi gặp trường hợp khẩn cấp đều sẽ nói những lời này, giống như một điều khiến cho chúng cảm thấy mạnh mẽ hơn.
Mặc dù Vũ Vân Hân nói với chúng răng bố của chúng đã chết rồi, nhưng khi gặp kẻ địch mạnh, chúng luôn cảm thấy rằng khi nói những lời đó có thể dọa sợ kẻ xấu, không chừng răng bố đang ở trên trời vẫn luôn dõi theo bảo vệ chúng.
“Mẹ của các người là Vũ Vân Hân phải không?” Một giọng nói đã được máy thay đổi giọng làm khác đi vang lên: “Chỉ cần các người nói ra, chúng tôi sẽ không làm hại các người, nếu không thì..’ Âm thanh của máy cưa phát ra, Những tia lửa nhỏ cũng lóe lên trên màn hình.
Vũ Vân Hân tức giận mà quay trở lại, cô không nói lời nào mà trực tiếp năm lấy cổ áo của Vũ Thư Anh: “Có gì cô trực tiếp nhằm vào tôi đây này, vì sao lại động đến bọn trẻ?”
Vũ Thư Anh kinh ngạc mở to hai mắt: “Em… làm sao? Em vẫn luôn ngồi ở dây, cũng chưa từng rời đi, sao chị có thể đổ oan rằng việc các con chị bị bắt là do em làm cơ chứ?”
“Bớt giả vờ trước mặt tôi, mau thả bọn trẻ ra.”
Mắt thấy lưỡi cưa sắc bén đang ngày càng tiến gần về phía bọn trẻ, Vũ Vân Hân bóp cổ Vũ Thư Anh gày càng mạnh hơn.