*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chương 618: Thật sự phục các người
Bánh Bao nhìn bác sĩ Hoàng, nói: “Ông có nói hay không? Không nói thì chúng tôi sẽ nói ông là Hải Vương đấy!”
“Thật sự phục đám oắt con bọn mày! Tao nói là được chứ gì!”
Bác sĩ Hoàng khó chịu nóng nảy, nhưng không thể không đầu hàng.
Có câu “Anh hùng khó qua ải mỹ nhân”.
“Tao thiếu tiền! Tao muốn cho cô ấy cuộc sống tốt đẹp hơn cho nên dục vọng ích kỷ đã bán đứng tao. Ngày đó tao đang trong ca trực thì nhìn thấy Bánh Bao bị ai đó đá xuống cầu thang, lúc ấy xuất phát từ lòng tốt của một bác sĩ, tao không hề nghĩ ngợi gì chạy lên cứu giúp. Ai ngờ phía sau xuất hiện một người phụ nữ cụ thể hình dáng ra sao thì tao không nhớ, người đó đưa cho tao một tờ chỉ phiếu bảo tao thu dọn hiện trường, sau đó giết chết mày là tao sẽ có được chín tỷ!”
“Tại sao ông không giết tôi?” Bánh Bao tò mò hỏi, thực ra lúc ấy sau khi cậu ngất đi, cậu tưởng rằng mình đã chết.
“Tao muốn tiền nhưng tao cũng muốn quyền thế! Mày là người của ai sao tao có thể không biết! Vì để vẹn cả đôi đường nên tao định nhốt mày ở nhà trước, chỉ cần mày không xuất hiện thì chẳng khác nào mày đã chết rồi! Hơn nữa ngày đó xảy ra một vụ tai nạn giao thông, có một đứa bé cũng gần tuổi mày đã chết. Tối hôm đó tao liền lợi dụng cái xác kia chuyển xuống dưới lầu, dán ảnh chụp lên làm bằng chứng giả.”
Bác sĩ nói đến đây, nặng nề thở dài: “Tao vốn là một bác sĩ, ít nhiều cũng có đạo đức nghề nghiệp, đâu thể nói giết người là giết người được, nếu giết người thật thì sau này tao sẽ không còn đường quay đầu nữa! Hơn nữa tao vẫn còn một người mẹ già hơn chín mươi tuổi cần chăm sóc, bà ấy không thể sống thiếu tao!”
Ba đứa bé nghe xong, đồng cảm rơi nước mắt, nói: “Rất cảm động!”
“Tao không dám giết người! Mặt khác tao theo ngành y đã lâu, rất không thích nhìn bệnh nhân bị thương! Vì thế trong lúc nhàm chán tao đã giúp Bánh Bao trị hết các vết thương. Không tin mày thử hỏi Bánh Bao xem, thực ra mấy ngày nay tao không hề làm tổn thương nó.”
Bánh Bao gật đầu, xác nhận: “Đúng! Vì ông muốn biết bí quyết để “cua’ được nữ thần nên mới chữa khỏi cho tôi”
“Nữ thần kia xinh đẹp lắm sao?” Sủi Cảo tò mò hỏi chuyện ngoài lề.
“Anh hai, anh có thể đứng đắn chút được không? Chúng ta đang làm việc chính!” Màn Thầu nghiêm túc nói.
Ba đứa bé lập tức ngồi thẳng người, nước mắt nơi khóe mắt đã biến mất: “Vậy tại sao hôm nay ông lại muốn giết Bánh Bao?”
“Tao không có muốn giết! Tao chỉ là nóng nảy! Dù sao chuyện cũng đã lộ rồi! Tao đã cầm tiền của người khác và còn bị phát hiện, tao đã cùng đường, chỉ còn con đường duy nhất này thôi”
Ba đứa bé thấy rất có lý.
“Vậy ông nhận ra người phụ nữ này chứ?” Sủi Cảo lấy một tấm hình đưa cho bác sĩ Hoàng.
“Đây chắc chắn không phải người phụ nữ kia! Người kia cao hơn cô tai”
Còn cao to hơn Âm Âm?
Còn có thể là ai?
Vũ Thư Anh?
Vì muốn xác nhận, họ liền lấy ảnh chụp Vũ Thư Anh ra, hỏi: “Là người này phải không?”
“Không phải! Không thể nào là cô ta! Trắng hơn cô ta! Tuy tôi chỉ nhìn thấy ánh mắt, nhưng cô ta đeo khẩu trang cũng có thể nhìn thấy làn da”
“Là người này sao?” Đây là người phụ nữ cuối cùng ba đứa bé nghi ngờ.
Bác sĩ nhìn ảnh chụp Lê Thu, nói: “Không phải! Không già như thế!”
Ngoại trừ ba người này, ba đứa bé không nghĩ ra được là ai nữa cả.
“Búp Bê! Búp Bê! Còn có ai khác sao?”
Bọn nhỏ thi nhau chạy đến tranh công.
Bác sĩ bỗng chốc hóa đá, xe chuyên dụng đến đón như lời bọn trẻ thì ra là xe cảnh sát.