*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chương 625: Người trẻ tuổi nhất
Cô ta tên là Tuyết Nhi, thư ký trẻ nhất từ trước đến nay.
Màn Thầu nhạy bén lấy ra một cây gậy nhỏ chĩa vào mắt cô, nhận một đòn đầy lực công kích, Tuyết Nhi sững người tại chỗ, không dám nhúc nhích, thậm chí không dám nói: “Nếu cô dám nói chuyện của bọn cháu ra ngoài, bọn cháu sẽ không bao giờ để cô đi!”
“Cô chỉ là tò mò thôi! Cô sẽ không nói chuyện này với ai đâu.” Nhìn thấy cây gậy nhắm vào ngay mắt mình, suýt nữa là đâm xuyên qua mắt cô, mồ hôi lạnh của Tuyết Nhi ứa ra.
“Tò mò cũng không được! Cô tên là gì? Nhà ở đâu? Số điện thoại là gì? Độc thân hay chưa kết hôn?” Há Cảo sắc bén nhìn cô.
“Cô tên là Tuyết Nhi. Gia đình cô sống ở số 1 Thiên Long gần đây.
Số điện thoại là 138… Cô hiện đang độc thân và chưa kết hôn!”
Gô ta lớn như thế này, đây là lần đầu tiên lại bị hai đứa nhỏ xấu xa dọa cho toát mồ hôi lạnh.
“Đóng cửa lại! Đứng ở góc cửa!”
Tuyết Nhi sửng sốt, nơi này vốn không lớn lại còn bắt cô ta phải đứng ở góc tường, có vẻ toàn bộ không gian bị thu hẹp lại.
Há Cảo một tay đóng cửa lại.
Màn Thầu vẫn dùng cây gậy chĩa vào mắt cô như cũ.
“Anh có cảm giác người này không phải người xấu” Khả năng nhìn người của Há Cảo rất tốt.
“Ai mà biết được đó có phải người xấu hay không” Màn Thầu cẩn thận, lạnh lùng nhìn.
“Bạn nhỏ, cô còn rất nhiều việc phải làm. Khi nào cô mới có thể đi ra ngoài?”
“Cô sẽ cho mọi người biết bọn cháu đang ở đây?”
“Không đâu! Cô biết bọn cháu là ai, là con trai của tổ trưởng đúng không! Kỳ thật tổ trưởng cũng không dễ dàng gì, phải bất đắc dĩ lắm mới đem bọn cháu đến công ty”
Nghe vậy, Há Cảo và Màn Thầu thở phào nhẹ nhõm: “Bỏ đi! Cô đi đi!”
Cây gậy nhỏ thoáng cái bị thu lại, không còn lời đe dọa nào nữa, Tuyết Nhi thở phào nhẹ nhõm.
Cô ta bước nhanh ra khỏi phòng uống nước, vẻ mặt hốt hoảng của cô ta đã bị Lâm Linh chú ý.
Không thấy ai trong phòng giải khát, cô ta liền bước vào.
“Khốn nạn, lại là người phụ nữ này!” Màn Thầu và Há Cảo cảnh giác lấy ghế chặn ở cửa.
“Các anh eml” Đột nhiên bộ đàm vang lên.
Bánh Bao nói vào máy bộ đàm: “Mục Lâm Kiên không có ở văn phòng, Búp Bê đã đi thang máy xuống dưới rồi.
Nghe đến đây, bọn trẻ thở phào nhẹ nhõm.
“Cộc cộc cộc!”
Lâm Linh gõ cửa phòng.
Ba đứa nhỏ cảnh giác.
Tại sao người phụ nữ này lại nhiều chuyện như vậy?
Không phải Ba đứa nhỏ không thể hiểu được.
Chỉ thấy khóa cửa đang bị ai đó vặn.
Máy bay không người lái bay dần hạ cánh, nhìn thấy Lâm Linh đang cầm chiếc kẹp tóc và mở khóa cửa.
“Sao anh lại có suy nghĩ muốn đánh người một chút!” Há Cảo tức.
“Em cũng muốn!”
Lần trước nhìn dáng vẻ cô ta giống như trộm thì thôi đi, lân này còn!
“Nhà cô ta làm mở khóa chuyên nghiệp sao? Hay là trộm chuyên nghiệp?” Há Cảo tức giận lấy cây gậy từ thắt lưng ra.
Màn Thầu đã lấy lại máy bay không người lái, sẵn sàng chiến đấu.
Bánh Bao từ đẳng xa cũng đang nhanh chóng nhào tới rồi.
“Cô làm gì ở đây?” Giọng nói sắc bén của Vũ Vân Hân truyền đến.
Lâm Linh hoảng sợ: “Đừng hiểu lầm tôi! Ta không có ác ý!”
Hai đứa nhỏ trong phòng kho thật sự tức giận khi nghe thấy cô ta nói răng mình “không ác ý”.
Cô ta nghĩ bọn họ là kẻ ngốc hay sao?
“Thì sao?” Vũ Vân Hân không sợ tiến lên một bước.
Khí thế công kích của Vũ Vân Hân đủ lớn để nghiền nát Lâm Linh.