Chương : Minh Thành, lại đây…
Khuôn mặt nhỏ nhắn trở nên tái nhợt.
Những lời này của Hoắc Hạc Hiện tính ra cũng nhẹ nhàng rồi, có thể là do đêm qua cô đã không ngần ngại dùng dao tự sát để cứu đứa trẻ. Nếu đổi thành trước đây, có lẽ anh còn nói khó nghe hơn nữa.
Đúng vậy, cô làm gì có tư cách để gặp nó chứ?
Lần đầu tiên cô bỏ rơi đã là một sự tổn thương với nó rồi, bây giờ gặp lại, nhận ra nhau, rồi nói với thằng bé biết đây là mommy của nó, cô còn chưa chết, nhưng cô không cần nó nữa, chẳng phải sẽ càng khiến nó tổn thương thêm thôi sao?
“Thưa bà chủ, thực ra ngài nói tổng giám đốc không cần cậu chủ nhỏ là không đúng, những năm gần đây, tổng giám đốc đối xử với cậu chủ nhỏ rất tốt, chuyện lớn nhỏ gì ngài ấy cũng tự
mình làm hết, ngài có biết tại sao ngài ấy đến chỗ của ngài chữa bệnh cũng dẫn cậu chủ nhỏ đi cùng không? Là bởi vì cậu chủ nhỏ ốm yếu, nhóm máu hiếm, tổng giám đốc sợ một khoảng thời gian dài hai người không ở cạnh nhau, cậu chủ nhỏ sẽ gặp phải chuyện gì sơ xuất nên đi đến đâu tổng giám đốc cũng dẫn theo bên cạnh.”
Một lúc lâu sau, Ôn Giai Kỳ mới thoát khỏi trạng thái cứng đờ người, ngẩng đầu lên hỏi: “Nhóm máu…… Hiểm?”
Lâm Tử Khang gật đầu: “Đúng vậy, cậu chủ nhỏ giống với ngài, đều có nhóm máu RH âm tính. tương đối hiếm gặp, năm đó, cậu chủ nhỏ bị sinh non trong tình trạng nguy kịch và bệnh viện thiếu máu cục bộ, vì cứu cậu chủ nhỏ mà tổng giám đốc phải cho người lái phi cơ trực thăng suốt đêm, đưa cậu chủ nhỏ đến bệnh viện đa khoa trung ương ở để đô, nhờ vậy mà cậu chủ nhỏ mới sống sót được đến giờ, bà chủ, ngài đừng nghi ngờ tổng giám đốc đối với cậu chủ nhỏ không tốt, không cần cậu ấy mà tội cho ngài ấy”
Lâm Tử Khang kể lại mọi chuyện một cách chân thành.
Ôn Giai Kỳ nghe vậy, cổ họng lập tức nghẹn ngào, không biết phải nói gì, nhưng vẻ mặt lại càng trở nên ảm đạm, giống như bị sương giả ập đến.
“Tôi hiểu rồi, anh đi đi, tối hôm qua cảm ơn anh, đúng rồi, sau này…..Anh đừng gọi tôi là bà chủ nữa, tôi đã không phải… kẻo tổng giám đốc của anh nghe xong lại không vui.”
Lâm Tử Khang muốn nói điều gì đó, nhưng cuối cùng, sau một tiếng thở dài, cậu xoay người rời đi.
Cuối cùng, Ôn Giai Kỳ cũng không có đi gặp Hoắc Minh Thành nữa, chuyên tâm ở trong khoang thuyền hồi phục vết thương.
Hoắc Hạc Hiên nhìn thấy cô thành thật, cũng không nhất cô nữa, thả cho cô tự do đi lại.
Tuy nhiên, cả hai đều không ngờ rằng họ đã đạt được thỏa thuận không gặp mặt con mình thì bỗng một ngày, khi tàu sắp cập bến, Hoắc Minh Thành bỗng nhiên chủ động tìm tới cửa.
“Tại sao dì vẫn bị nhốt ở đây?”.
Hôm nay, Hoắc Minh Thành vẫn chạy tới rào chắn chơi máy bay không người lái, cho nên cũng không tính là cậu bé chủ động tìm tới cửa.
Nhưng sau khi Ôn Giai Kỳ nhìn thấy bóng dáng của cậu bé, cô lại không khống chế được bản thân mình.
“Minh Thành, cháu… Sao cháu lại đến đây? Cháu chạy ra ngoài một mình à? Daddy của cháu không quản cháu hả?”.
“Vì sao daddy lại muốn quản cháu?”
Hoắc Minh Thành trả lời rồi xoay người cầm máy bay không người lái trong tay đi chỗ khác.
Đứa nhỏ này có tính cách khác hoàn toàn với Mặc Hi, bình thường Mặc Hi rất hay kiếm chuyện để nói với Ôn Giai Kỳ chứ không xa cách như vậy, thằng bé nhiệt tình lễ phép, hoạt bát, tràn đầy năng lượng.
Nhưng còn đứa bé này?
Cả người cậu bé đều bị bao trùm bởi một hơi thở lạnh nhạt và u ám, rõ là mới năm tuổi thôi mà lại giống hệt với ba ba nó như đúc.
Trái tim của Ôn Giai Kỳ đau nhói.
Cô vội vàng chạy theo phía sau, thận trọng nói với cậu bé: “Dì xin lỗi, Minh Thành, là dì hiểu lầm cháu rồi, oa, máy bay không người lái của cháu xin thật, bay cao quá nha”
Ôn Giai Kỳ cố gắng tìm một cái gì đó để nói.
Kể từ khi Lâm Tử Khang nói với cô về chuyện đó, cô không dám đối mặt với đứa trẻ này nữa, cô sợ mình nói sai, thậm chí, lúc nhìn thấy cậu bé, cảm giác tội lỗi trong lòng cô tuôn trào không dứt.
Cô thậm chí còn không đủ can đảm để nhìn cậu bé.
Quả nhiên, khi cô nói chuyện, đứa nhỏ này không hề quan tâm tới cô, cậu bé đi đến mép hàng rào và bắt đầu điều khiển máy bay không người lái trong tay, khuôn mặt nhỏ nhắn lạnh lùng xem Ôn Giai Kỳ như không khí.
Ôn Giai Kỳ cảm thấy đau xót nhìn về phía máy bay không người lái trên đỉnh đầu.
“Đúng rồi Minh Thành, dì quên nói với cháu, nếu cháu thêm một ít lá thiếc vào đuôi của chiếc máy bay không người lái này, nó sẽ bay cao hơn và kiểm soát phương hướng tốt hơn.”
Sau khi nói ra những lời này, cuối cùng, khuôn mặt nhỏ nhắn lạnh lùng của cậu bé cũng quay lại nhìn cô.
Ôn Giai Kỳ thấy thế, lập tức vui vẻ: “Thật đó, cháu không tin thì dì thử cho cháu xem.”
Sau đó Ôn Giai Kỳ lập tức đi tìm lá thiếc.
Phương pháp này là Ôn Giai Kỳ học được từ Mặc Hi, tuy hai anh em chưa từng gặp nhau nhưng lại có sở thích giống nhau đến kinh ngạc, Hoắc Minh Thành thích chơi cái này, mà thằng bé nhà cô cũng được mua không ít.
Vì vậy, lúc trước Mặc Hi chơi những gì, cô thỉnh thoảng cũng quan sát thằng bé nên mới biết được.
Ôn Giai Kỳ nhanh chóng tìm được vài hộp thuốc lá rỗng tuếch trên thuyền, sau đó chạy lại chỗ cậu bé.
Minh Thành, cháu nhìn xem, đây chính là tấm giấy thiếc, cháu đợi một chút, dì gắn vào cho cháu xem”
Cô thở hổn hển ngồi xổm xuống trước mặt cậu bé, xé hộp thuốc lá rỗng và lấy giấy gói bên trong ra, chuẩn bị bóc lớp giấy thiếc trên đó.
Hoắc Minh Thành lúc đầu cũng không tin cho lắm.
Nhưng cậu cũng chỉ là một đứa bé mà thôi, nhìn thấy Ôn Giai Kỳ ngồi xổm xuống lột miếng giấy thiếc, cậu bé tò mò và nghiêm túc nhìn về phía cô.
“Minh Thành, cháu đã từng dùng tấm giấy thiếc này chưa?”
Không ai trả lời, mặc dù Hoắc Minh Thành đứng ở bên cạnh cô, nhưng bởi vì tính tình quái gở nên cậu không muốn nói chuyện với cô.