Chương : Cô cũng là người!
Anh trở lại bàn làm việc, châm một điếu thuốc rồi hít một hơi thật sâu, lúc này mới dùng ngón tay thon dài gõ trên bàn, ý bảo phó tổng giám đốc đưa hạng mục kia tới cho anh xem.
Sau vài phút đồng hồ, Hoắc Hạc Hiên đã xem xong và thẳng tay ném nó lên bàn.
“Ông ta nói vậy là sao?”
“Cái… cái gì chứ?”
Phản ứng lần này khác hoàn toàn với vừa nãy, khiến phó tổng giám đốc hoàn toàn không hiểu.
Hoắc Hạc Hiên lạnh lùng nhìn ông ta: “Vừa muốn bán đi, vừa muốn làm chủ, có khác gì kỹ nữ mà muốn lập đền thờ trinh tiết không hả? Để ông ta lấy GDP đi đến phố Wall đã là nhẹ nhàng đối với ông ta quá rồi, nếu đổi lại là tôi nhận cú điện thoại này, tôi sẽ trực tiếp gọi người đến đốt trụi cái cửa hàng đó.”
Phó tổng giám đốc: “!”
Trong bốn năm giây này, ông ta vẫn luôn nhìn về phía tổng giám đốc đang nói ra những lời thô tục này, khiến ông ta hoảng sợ đến mức quên mất mình đang muốn nói gì.
Chuyện này nghiêm trọng như vậy sao?
Việc thu mua lại chỉ khiến tổng giám đốc cũ thành cổ đông mà thôi, chuyện này cũng từng xảy ra ở những công ty khác, thế nhưng tại sao.
khi đến nơi này thì lại biến thành một chuyện nghiêm trọng như vậy?
Phó tổng giám đốc không hiểu.
Nhưng, nếu ông ta rành về phương diện tài chính này, thì có lẽ ông ta cũng biết được những hành vi như thế này chẳng khác nào để đối phương đầu tư trá hình, bởi vì là chủ cũ, cho nên sau khi thành cổ đông sẽ được hưởng rất nhiều đặc quyền của cổ đông, giống như kiểu sửa đổi hình thức bên ngoài mà bên trong thì vẫn y nguyên như cũ, thế thì bên mua bỏ tiền ra để mua về một mô hình như thế thì có ý nghĩa gì chứ?
Cuối cùng thì phó tổng giám đốc rời đi trong tâm trạng rối bời.
Lâm Tử Khang nghe xong chuyện này cũng đi vào, không ngờ ở trong công ty còn có người không biết trời cao đất dày là gì, dám nổi giận với khách hàng, đã thế còn công cuồng như vậy.
“Tổng giám đốc, tôi đã hỏi người ở bộ phận buôn bán, họ nói không phải người của bộ phận bọn họ, vậy thì đó là ai?”
“Điều tra đi, có lẽ người này rất hiểu về tài chính, nếu tìm ra sẽ có lợi cho công ty” Hoắc Hạc Hiên nghe xong thì thản nhiên dặn dò một câu.
Tuy tính tình Hoắc Hạc Hiên hay nóng nảy, nhưng khi đối mặt với phương diện người tài thì anh sẽ không qua giờ buông tha.
Lâm Tử Khang khẽ gật đầu, chuẩn bị bắt tay vào việc điều tra, nhưng lúc anh ta đang định ra ngoài, đột nhiên nhìn thấy có một mảnh giấy vụn có dòng chữ khác với những tờ còn lại đang nằm trên bàn của BOSS.
“Ồ? Tổng giám đốc Hoắc, đây là cái gì?”
Lâm Tử Khang ngạc nhiên, đưa tay ra cầm tờ giấy lên.
Hoắc Hạc Hiên nghe thấy thế liền ngẩng đầu nhìn.
Vừa mới liếc nhìn, trong mắt anh lóe lên một chút kinh ngạc.
“Tiếng Nhật? Tổng giám đốc biết viết chữ Nhật sao? Tôi chưa từng thấy ngài viết, ngài viết đẹp quá”
Lâm Tử Khang thấy mảnh giấy đó được viết bằng tiếng Nhật thì bắt đầu trầm trồ nhìn vị Boss lớn này, không dám tin vào những điều mình nhìn thấy.
Thật ra, Hoắc Hạc Hiên chưa bao giờ ấng Nhật ở công ty.
Anh biết tiếng Nhật, nhưng viết rất ít, bởi vì không cần thiết, hơn nữa cũng không có nhiều công ty dám để anh dùng chữ viết của bọn họ để ký tên.
Cho nên, là ai đã bỏ lại tờ giấy vụn có viết tiếng Nhật này ở đây?
Thật sự quá dũng cảm, dám chạy đến phòng làm việc của anh!
Đôi mắt Hoắc Hạc Hiên hiện lên vẻ âm trầm, phát hiện ra chữ viết này rất đẹp, vừa uyển chuyển vừa cứng cáp, tao nhã như nước chảy mây trôi, ngay cả bản dịch bằng tiếng Nhật của công ty còn không viết đẹp bằng, nội dung cũng không hay bằng.
“Gen Hikawa? Thu mua?”
“Cái gì? Tổng giám đốc, ý anh là…”
Lâm Tử Khang cũng cảm thấy kinh ngạc khi nghe những chữ này.
Đây không phải là những gì họ vừa nói đó sao? Tự nhiên nó lại ở trong văn phòng bọn họ, nói như vậy thì cuộc điện thoại đó được trả lời ngay trong văn phòng này ư?
Khốn kiếp!
Người này là ai? Không thể nào là Lâm Tử Khang, mà vị tổng giám đốc Hoắc Hạc Hiên này cũng vừa mới từ bên ngoài trở về cùng với anh ta.
Còn ai dám đến văn phòng này nữa? Đây là văn phòng của tổng giám đốc, nếu không có sự cho phép, ngoại trừ anh ta và Tổng giám đốc Hoắc thì không ai dám tự tiện đi vào.
Chẳng lẽ?
Lâm Tử Khang đột nhiên nảy ra một suy nghĩ vô cùng hoang đường, anh ta lập tức nhìn Hoắc Hạc Hiên, phát hiện ra suy nghĩ lúc này của anh và anh ta giống hệt nhau, anh chỉ im lặng cầm tờ giấy lên, vẻ mặt rất kỳ lạ.
Anh nhìn chằm chằm tờ giấy nhỏ trong tay một hồi, sau đó lại ngước mắt liếc nhìn vài mảnh Lego của bọn trẻ nằm rải rác trên sô pha phía đối diện, sự thay đổi trong nháy mắt khó có thể hình dung bằng lời.
Quá đáng sợ!
Ôn Giai Kỳ đưa Hoắc Minh Thành trở về Vịnh nước Cạn.
Đúng như cô dự đoán, sau khi đưa cậu bé về, ông cụ đã rời đi rồi, trong nhà khôi phục vẻ yên lặng, nhưng mà điều khiến cô cảm thấy lạ chính là người giúp việc dì Trần cũng không còn ở đây nữa.
“Ông Hoắc cảm thấy dì Trần lớn tuổi, làm việc không được nhanh nhẹn nữa nên đã sa thải rồi, tôi là người mới, cô gọi tôi chị Vương là được rồi”
– Người mới tới có thái độ rất tốt, sau khi nhìn thấy sự nghi ngờ của Ôn Giai Kỳ thì chủ động giải thích cho cô.
Bị sa thải rồi?
Sa thải cũng tốt, người giúp việc kia vô cùng đáng ghét.
Tâm trạng Ôn Giai Kỳ tốt hơn một chút, trước giờ tan học chiều nay, cô vẫn phải ở đây với Hoắc Minh Thành, nhưng cô không thích nơi này, một phút cũng không muốn ở lại.
Nhưng mà Hoắc Minh Thành cũng là con cô, chỉ cần cậu bé vẫn còn ở đây, dù có khó chịu đến đâu cô cũng cố gắng chịu đựng.
Ở lại với cậu bé một lúc, đến khoảng bốn giờ thì Ôn Giai Kỳ cũng chuẩn bị ra về.