Vợ Yêu, Đừng Chạy Trốn

chương 55

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

“Cộc! Cộc! Cộc!”

Trên sàn lát đá cẩm thạch, tiếng giày cao gót vang lên không ngừng, nghe qua rất không có trật tự, chắc chắn chủ nhân chúng đang rất vội vã.

Tiểu Vy chạy vội về lễ đường, bộ váy vì mặc vội mà xộc xệch đôi chỗ, khuôn mặt đỏ ửng vì chạy đoạn đường khá dài. Nhìn qua, mọi người sẽ nghĩ đến cô làm chuyện mờ ám.

Nàng hiện tại rất sợ hãi. Nhìn thấy cánh cửa ở trước mắt, sắc mặt sợ hãi liền giảm đi đôi chút, nhưng không phải là mất hẳn.

“Rầm!”

Hai đạo âm thanh đóng mở cửa đều rất nhanh. Thu hút sự chú ý của Lãnh Phong. Hắn cau mày nhìn lên, thoáng chốc, ánh mắt sắc bén có phần hốt hoảng.

Vy của hắn, tại sao lại ra nông nỗi vậy?

Sắc mặt phiếm hồng lạ thường, quần áo xộc xệch khó coi, khuôn mặt chứa đầy sợ hãi.

- Phong! Thực sợ.. – Tiểu Vy ngã nhào vào lồng ngực hắn, nức nở.

- Vy! Tại sao lại như thế này? Con bà nó, là ai hại em? – Hắn không kiềm chế được tức giận, rủa một tiếng.

(Kelly: Ta định sử dụng “TMD”, nhưng thay vào sẽ khá giống của TQ, nên là… thôi =)))

Tiểu Vy vốn đang sợ hãi, nhìn thấy hắn tức giận liền kinh hãi hơn, tiếng khóc càng lớn.

Lãnh Phong nhất thời giảm đi tức giận, vội ôm nàng vào lòng dỗ dành:

- Vy, đừng khóc! Anh không cố ý..

Muốn biết rõ mọi chuyện, tốt nhất hãy để nàng ngừng khóc thì tốt hơn.

- Hức.. – Nàng ở trong lòng hắn cảm giác ấm áp, sợ hãi dần nguôi đi, nhưng hiện tại vẫn nức nở không dứt.

Đường Hi ở giữa đôi bên đầu đầy hắc tuyến, tức giận ngút trời.

Cái ngày hôm nay là ngày gì? Là ngày cô chính thức cưới Lục Quân. Cái gì mà cả hai chị em nhà này đều khóc? Rồi cả hai người đàn ông ôn nhu dỗ dành.

Quả thực đã biết cô luôn muốn được như vậy, vẫn là ở trước mặt cô phơi bày, muốn làm cô chết vì ghen tỵ đây mà!

- Đủ!! – Lục Quân một bên thấy bà xã tức giận, đứng dậy nói lớn.

- Khải Bình, cậu chăm sóc Tiểu An cho tốt! Đừng để cô ấy nháo nữa! – Hắn quay sang chỗ Khải Bình ra lệnh.

“Cậu muốn làm ba tôi sao? Tôi còn thừa chỗ chôn cho cậu, không ngại viết lên bia thành “dượng” đâu!” – Khải Bình dùng ánh mắt lạnh lùng nói với hắn.

(Kelly: Ai không biết thì ta sẽ nói hộ, ý Bình ca là nếu Quân ca còn chỉnh anh thì anh không ngại thẳng tay ném xuống mồ rồi vác xẻng lấp đất =)))

- Được! Lãnh Phong, cậu làm Tiểu Vy ngừng khóc đi! – Hắn rùng mình, quay sang Lãnh Phong.

- Muốn bị đày ra đảo à? – Lãnh Phong sắc mặt lạnh lẽo phun ra một câu hỏi như không hỏi.

Lục Quân lại thêm một trận rùng mình. Thôi rồi, tên Lãnh Phong này ra tay, chắc chắn hắn cả đời sẽ không bao giờ rời được cái hòn đảo to lớn như thế, thậm chí bước một bước về Đài Loan này sẽ bị bắn chết cho xem.

Lục Quân nhìn bên bà xã sắc mặt vẫn đen lại. Không thể nào, cô lẽ nào lại giận thật sao?

- Bà xã à, đừng giận! Ngày hôm nay là ngày trọng đại của chúng ta, em lẽ nào không vui?! – Hắn cười.

- Hừm, không vui! Không vui để tiểu bảo trong này sau này sinh ra cũng không vui! – Đường Hi chỉ vào bụng, quắc mắt nhìn hắn.

- Dám?! Đường Hi, em thế nhưng lại bị anh làm hư rồi! – Hắn thấy cô nói hai từ “tiểu bảo” lập tức khói giận cao ngút, đứng dậy bế cô lên.

Đường Hi bị hắn bế bổng lên liền đỏ mặt. Tên điên này, còn mọi ngươi ở đây, hắn chẳng lẽ cứ thế rời đi?!

Mặc kệ người trong lòng la toáng lên, vùng vẫy không ngừng. Lục Quân vẫn là Lục Quân, hùng hổ nói:

- Thả em xuống? Anh ngu sao?! Tiệc dừng! – Hắn nói lớn, dùng chân một cước đá văng cánh cửa phòng đi vào.

Lãnh Phong bỏ qua hai người cô dâu chú rể, lập tức cúi xuống nhìn nữ nhân trong lòng mình. Nàng như thế nào lại ra cái bộ dáng này?

- Vy, kể cho anh nghe, được không?

Tiểu Vy bị sợ hãi chiếm cứ, đưa tất cả sự tình lúc đó kể ra.

Hắn nhíu chặt mày, đối diện nàng hỏi:

- Rồi sao?

Nàng cư nhiên dám một mình nói dối, đi vào nơi đó một mình mạo hiểm?! Hắn thật tức điên.

- A… Sau đó, cửa mở.. Em chưa kịp nhìn là ai, nên phải phá cửa sổ…. nhảy xuống.. – Nàng ấp úng kể lại, tất nhiên chỉ có thể khái quát như vậy cho hắn nghe.

Trên đầu Lãnh Phong số hắc tuyến nhiều hơn.

Phá cửa sổ?! Nhảy xuống?!

Nàng cho rằng mình đang đóng phim hành động sao?!

“Cốp!”

Sắc mặt hắn đen lại, mắt nhìn nữ nhân trong lòng đang ôm đầu, nước mắt lưng tròng đầy thương tâm.

- Tại sao lại đánh em?

- Đứa ngu ngốc! Thứ nhất, em tại sao lại đi một mình vào nơi đó?! Thứ hai, em nghĩ gì khi nhảy từ tầng hai xuống?! Đứa ngốc này! – Hắn ở vế cuối nâng cao giọng phán tội nàng.

- Nhưng là có kẻ theo dõi em a! Anh tại sao lại đi quản chuyện này chứ?! – Tiểu Vy vẫn xoa đầu mình. Tay hắn thật khỏe nha…

- Quản gì? Chuyện em suýt bị thương với chuyện em bị theo dõi thì chuyện nào hơn? – Hắn mặt ngày càng đen.

- Nhưng là em chưa có bị thương, mới vừa là bị thương rồi. – Nàng ủy khuất xoa đầu.

“Cốp!”

Lại thêm một cái cốc đầu thật mạnh.

- Ách! Anh rốt cuộc có thương em hay không?

- Thương! Thương chết đi! Thương vậy mới đánh em! – Hắn tức giận nhìn bộ mặt ủy khuất của nàng rống to.

- Tại sao đánh em a?

- Bởi vì anh thương em! – Hắn trừng mắt.

- Có ai lại đi nói như vậy chứ?! – Tiểu Vy không phục bĩu môi.

- Có anh! – Hắn lại trừng mắt.

- …

Trận thứ n+1 , Lạc Lãnh Phong toàn thắng!!!

* * *

- Này! Này, rốt cuộc muốn cái gì?! – Du Tâm tức giận nhìn người đàn ông đi đằng trước.

- Tôi hiện tại đã 30 tuổi, em cái gì mà xưng hô “này”? – Hải Từ dừng cước bộ, xoay người đối mặt với cô.

Du Tâm cứng họng.

Ôi trời ơi, đại soái ca này đã 30 tuổi! 30 tuổi nha!

Cô như thế nào lại bị mất nụ hôn đầu bởi một ông già??!!

(Kelly: *chỉ chỉ* Ông già! Ông già! =)))

- Khụ khụ! Chú.. Chú đưa cháu.. đi đâu? – Du Tâm cố nén kinh hãi, ấp úng hỏi hắn.

- Em gọi tôi là gì? – Hắn siết chặt tay nàng, âm lượng trầm xuống.

- Chú! – Du Tâm không vì ảnh hưởng của hắn mà sợ hãi, kiên định nhìn hắn nói.

- Sao lại gọi tôi là chú?

- Tại vì chú hơn tôi 9 tuổi. – Du Tâm chỉ hắn nói.

Hải Từ sắc mặt đanh lại, một tay kéo nàng bế xốc lên.

Nữ nhân đáng hận! Xem ra hắn không trị cô thì không phải là hắn nữa.

“Rầm!”

Hắn mở cửa, đẩy nàng vào trong, rất nhanh liền thô bạo đóng cửa lại.

Du Tâm bị đẩy vào, ngẩng đầu lên. Bụng sẽ nghĩ nói cho hắn một trận, ai ngờ lại bị khung cảnh trong nhà hắn làm miệng cô nhất thời im bặt.

Hắn thật là bị hiện đại hóa rồi nha! Nơi này, chỉ có hai màu chủ đạo là trắng và đen, đúng kiểu cách nhà của nam nhân.

Cô nhớ có lần xem một tờ báo chí có nói qua về nhà Lạc Lãnh Phong, cô quả thực rất hâm mộ, nhà hắn quả như cái cung điện. Sàn nhà hắn không phải lát đá cẩm thạch bình thường, mà ở dưới nhà bể cá thủy tinh khá đẹp.

- Cái kia, là hồ bơi sao? – Cô hỏi.

Hải Từ nhìn lên trần nhà theo hướng nàng chỉ, gật đầu.

- Ách! Nhà anh thật đẹp nha! – Du Tâm vỗ tay khen ngợi.

Màu trắng và đen, đúng hai màu cô thích… trong tất cả các màu còn lại. Bất quá, cô thích mà!

- Tuy không bằng nhà của Lạc Lãnh Phong. Nhưng em thích là được rồi! – Hải Từ cười, rót một cốc nước trái cây đưa cho nàng.

- Lạc Lãnh Phong? – Cô khó hiểu nhìn hắn.

- Em không biết Lạc Lãnh Phong?

- Có! Anh ấy rất đẹp trai, nhưng đáng tiếc lại có vị hôn thê rồi. Hơn nữa cô ấy rất xinh đẹp, hai người đó nhìn rất đẹp đôi! – Du Tâm nhún vai.

- Em là giả ngu hay không biết thật chuyện tôi là anh ruột của tiểu bảo bối?! – Hải Từ mặt đầy hắc tuyến nhìn cô.

Hắn đặt ly rượu xuống, đi đến gần chỗ cô.

- Sao? Không còn gọi tôi là chú nữa?

Du Tâm giật mình lùi về phía sau, hắn càng bước cô càng lùi. Kiên cường nói:

- Nếu muốn, tôi sẽ gọi..

- Ah? Không cần, thứ tôi cần, lại là thứ khác? – Hắn cười ác ma.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio