Vợ Yêu Em Phải Là Của Tôi!

chương 33: 33: chăm sóc cẩn thận

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Vào buổi tối ngày thứ hai của bữa tiệc từ thiện, hầu như tất cả những người có máu mặt của giới giải trí thành phố Dung Châu đều biết tin tức người kế nhiệm của nhà họ Chu và chủ tịch tập đoàn của nhà họ Thịnh đã chi rất nhiều tiền vào cuộc đấu giá chỉ vì người đẹp.

Mà Tô Minh Nguyệt vẫn luôn nằm trong bệnh viện khi vừa nghe thấy tin tức này thì tức giận đến mức quét hết đồ đạc trên bàn xuống đất.

“Minh Nguyệt, con đừng có như vậy, cho dù Thịnh Vân Hạo đưa con tiện nhân Tô Tuyết Vy đó tham gia bữa tiệc thì có làm sao, trong lòng Thịnh Vân Hạo, con chắc chắn quan trọng hơn con tiện nhân đó nhiều.” Mạnh Tú Cầm ở bên cạnh khuyên nhủ.

Nhưng Tô Minh Nguyệt hoàn toàn không nghe, vẻ mặt cô ta tràn đầy đau khổ hét lên với Mạnh Tú Cầm.

“Tất cả đều là do mẹ lúc trước đã đồng ý nhận nuôi Tô Tuyết Vy, nếu không có cô ta thì Thịnh Vân Hạo sẽ không bao giờ yêu cô ta, còn bệnh của con tại sao người bị bệnh lại là con, con muốn bị bệnh như thế này sao.” Dáng vẻ cuồng loạn của Tô Minh Nguyệt khiến Mạnh Tú Cầm có chút sợ hãi..

“Minh Nguyệt à xin lỗi con, tất cả đều là lỗi của mẹ, nhưng nhất quyết nhận nuôi nó là ý của cha con mà.

Hơn nữa, Thịnh Vân Hạo bây giờ vẫn luôn một lòng một dạ với con, con cần gì phải sợ con tiện nhân Tô Tuyết Vy kia như vậy.” Mạnh Tú Cầm bước lên phía trước đỡ Tô Minh Nguyệt đang quỳ một chân trên mặt đất.

Trong lòng cô ta cũng biết rõ cho dù bây giờ Thịnh Vân Hạo vẫn luôn một lòng quan tâm đến sức khỏe cô ta, nhưng tất cả những thứ này đều là giả hết.

“Mẹ à, mẹ có biết tại sao anh Vân Hạo lại muốn dẫn theo Tô Tuyết Vy đến bữa tiệc tối, còn vì cô ta mà tham dự buổi đấu giá không.” Tô Minh Nguyệt đột nhiên nắm lấy cánh tay Mạnh Tú Cầm, hoảng sợ lo lắng hỏi.

“Minh Nguyệt, không có chuyện gì đâu.

Có lẽ là do con tiện nhân Tô Tuyết Vy kia dụ dỗ cậu ấy, con đừng quá lo lắng, Thịnh Vân Hạo sớm muộn gì cũng sẽ là của con, lẽ nào con đã quên con chính là ân nhân cứu mạng của cậu ta.” Khóe mắt Mạnh Tú Cầm hiện lên vẻ nham hiểm và gian xảo.

“Đúng, đúng, con chính là ân nhân đã cứu mạng anh Vân Hạo, anh ấy nhất định sẽ không bỏ rơi con, có đúng không? Nhất định sẽ đối xử tốt với con có đúng không?” Tô Minh Nguyệt lo lắng hỏi.

“Con nói đúng.” Mạnh Tú Cầm vỗ vỗ vai Tô Minh Nguyệt, an ủi cô ta.

“Mẹ, con muốn đi tìm anh Vân Hạo, anh ấy đã lâu không đến thăm con, con muốn đi tìm anh ấy.” Tô Minh Nguyệt đột nhiên đứng dậy nói với Mạnh Tú Cầm, cô ta vẫn luôn cảm thấy có chuyện gì đó đang dần thay đổi kể từ khi Tô Tuyết Vy trở về.

“Nhưng mà không phải con chuẩn bị làm phẫu thuật sao? Bác sĩ nói bây giờ con không thể xuất viện.” Mạnh Tú Cầm kéo cô ta lại.

Nhưng Tô Minh Nguyệt vẫn không nghe lời khuyên của Mạnh Tú Cầm, khăng khăng muốn đi tìm Thịnh Vân Hạo, Mạnh Tú Cầm không còn cách nào chỉ có thể len lén đưa cô ta ra khỏi bệnh viện.

Mà điều khiến Tô Minh Nguyệt càng thêm kinh ngạc đó là chờ đến khi cô ta chạy đến biệt thự bên bờ biển thì lại bất ngờ nhìn thấy Tô Tuyết Vy và Thần Vũ đang chơi đùa trong vườn hoa.

Tô Minh Nguyệt vẫn mặc kệ sự ngăn cản của quản gia, quả quyết xông vào biệt thự, đi thẳng đến vườn hoa.

“Mẹ ơi, mẹ mau đến bắt con đi.” Thần Vũ vừa cười lớn hô lên vừa quay đầu chạy về phía Tô Minh Nguyệt.

“Con chạy chậm lại một chút.” Tô Tuyết Vy nhẹ nhàng nhắc nhở.

“Ai nha.” Thần Vũ đang ngồi trên mặt đất xoa xoa trán, ngẩng đầu nhìn “vật thể” mà cậu bé vô tình va phải.

“Cô, sao cô lại ở đây?” Thần Vũ dường như có chút vui vẻ hỏi.

“Lời này nên để tôi hỏi mấy người mới đúng?” Khuôn mặt Tô Minh Nguyệt tràn đầy tức giận nhìn Tô Tuyết Vy đang đi tới.

Tô Tuyết Vy cũng không ngờ Tô Minh Nguyệt sẽ đến, nhưng mà sau khi nghĩ lại thì đây cũng là chuyện bình thường.

Bây giờ Thịnh Vân Hạo vẫn luôn lo lắng cho sức khỏe của Tô Minh Nguyệt, cho nên cô ta đến đây cũng không có gì là kỳ lạ.

“Thần Vũ.” Tô Tuyết Vy kéo Thần Vũ đứng dậy rồi để Quy Ngọc Quỳnh dẫn bé đi chỗ khác chơi, sau đó mới ngước mắt lên nhìn Tô Minh Nguyệt.

“Tôi không cần phải báo cáo với cô chuyện tôi ở đây, có đúng không?” Tô Tuyết Vy không muốn nhìn thấy cô ta vì thế quay người rời đi, nhưng Tô Minh Nguyệt lại bước lên phía trước chặn đường của cô.

Khuôn mặt Tô Minh Nguyệt nghiêm nghị chất vấn: “Có phải là cô đã dụ dỗ anh Vân Hạo, cho nên anh ấy mới đưa cô về đúng không?”

Tô Tuyết Vy cảm thấy buồn cười khi nghe những lời này, lập tức cười chế nhạo.

“Cô nghĩ tôi còn cần phải dụ dỗ sao? Tôi lại cảm thấy nói rằng cô dụ dỗ Thịnh Vân Hạo thì mới là chính xác, dù sao thì trước đây tôi và Thịnh Vân Hạo cũng đã đính hôn rồi, chỉ là không biết ai đã lén giở trò cho nên mới khiến Thịnh Vân Hạo luôn khăng khăng một lòng với cô ta.” Tô Tuyết Vy cố ý kích thích Tô Minh Nguyệt tức giận là vì muốn kiểm tra rốt cuộc thì bốn năm trước Tô Minh Nguyệt đã làm những chuyện gì.

Quả nhiên Tô Minh Nguyệt vừa nghe nhắc đến chuyện xảy ra bốn năm trước thì toàn thân cô ta bắt đầu run rẩy, tức giận nhục mạ cô liên tục.

“Tô Tuyết Vy, cô là đồ khốn nạn, anh Vân Hạo đã không còn yêu cô nữa, vậy mà cô vẫn còn mặt dày muốn ở bên cạnh anh ấy, cô thật là thấp hèn.”

Tô Tuyết Vy cũng không tức giận chỉ là ánh mắt lạnh lùng nhìn cô ta.

“Cô có nghĩ đến nếu như anh Vân Hạo của cô nhìn thấy dáng vẻ giống như người phụ nữ đanh đá, chua ngoa lúc này của cô thì cô nghĩ rằng anh ta còn yêu cô nữa không?”

Tô Tuyết Vy biết Tô Minh Nguyệt nhất định sẽ quan tâm đến cảm nhận của Thịnh Vân Hạo cho nên mới lấy điều này tiếp tục chọc giận cô ta.

“Còn nữa, chuyện tôi đã đính hôn với anh ta vào bốn năm trước cũng là sự thật, cô cần gì phải nhìn tôi như vậy, kẻ đứng sau cho người đến lễ đính hôn phóng hỏa bắt cóc tôi đi chính là cô có đúng không?” Tô Tuyết Vy thử hỏi.

Tô Minh Nguyệt nhìn thấy âm mưu của mình bị vạch trần thì căm tức trừng mắt nhìn Tô Tuyết Vy, hoảng sợ chỉ vào cô.

“Cô ăn nói bậy bạ cái gì đó, phóng hỏa cái gì, bắt cóc ai chứ, cô có bằng chứng gì không.”

Tô Tuyết Vy cũng chỉ là suy đoán nên tất nhiên không có bằng chứng, nhưng cô thấy phản ứng của Tô Minh Nguyệt thì cũng biết được chuyện này tám chín phần là chuyện tốt do cô ta làm ra.

“Cô không thừa nhận cũng không sao cả, dù sao thì một ngày nào đó chân tướng sự thật cũng sẽ được phơi bày ra ánh sáng, tôi sẽ đợi ngày sự thật lộ ra, cô sẽ giải thích như thế nào.” Tô Tuyết Vy hừ lạnh.

Bốn năm trước, vào ngày cô đính hôn với Thịnh Vân Hạo thì cô bỗng nhiên nhận được manh mối liên quan đến cha ruột của mình, cô nóng lòng muốn đi tìm cha cho nên định dời lễ đính hôn lại.

Nhưng cô còn chưa kịp nói chuyện với Thịnh Vân Hạo thì phòng hóa trang bỗng nhiên bốc cháy, sau đó cô mê man ngất đi.

Mà chờ đến khi cô tỉnh dậy thì cô đang nằm ở trên giường trong khách sạn, lúc đó cũng đã là ngày thứ ba sau lễ đính hôn, cô biết chắc chắn Thịnh Vân Hạo đang điên cuồng tìm kiếm cô, nhưng cô tuyệt đối không ngờ vào lúc đó Tô Minh Nguyệt lại đột ngột xông vào cùng với Thịnh Vân Hạo.

Cho đến lúc đó Tô Tuyết Vy mới phát hiện ra có một người đàn ông xa lạ đang nằm bên cạnh cô, cô vĩnh viễn không bao giờ quên được vẻ mặt của Thịnh Vân Hạo lúc đó.

Sự đố kỵ, tức giận, tổn thương và cả thất vọng hầu như đều hiện rõ trên khuôn mặt Thịnh Vân Hạo ngay lúc đó.

Cô càng không ngờ được Tô Minh Nguyệt sẽ nói chuyện cô đã mang thai, mà lúc đó chính bản thân cô cũng không biết rằng mình đã có thai con của Thịnh Vân Hạo.

“Nói mau, đứa bé là con của ai?” Thịnh Vân Hạo nắm lấy vai cô tức giận ép hỏi.

Mà câu ép hỏi này của Thịnh Vân Hạo vẫn thường xuyên khiến cô bừng tỉnh từ trong giấc mộng.

“Tô Tuyết Vy, cô cho rằng chỉ như thế này mà cô có thể uy hiếp được tôi sao? Cô có bản lĩnh thì hãy tìm ra bằng chứng đi, nếu không thì không nên ở đây nói nhăng nói cuội.” Giọng nói lanh lảnh của Tô Minh Nguyệt kéo cô thoát ra khỏi ký ức.

“Cô muốn nói gì thì nói, bây giờ tôi đã sống ở đây rồi.

Nếu cô có thắc mắc gì thì cứ đi tìm Thịnh Vân Hạo, tôi không muốn nghe thấy tiếng sủa loạn của cô ở đây.” Tô Tuyết Vy đẩy cô ta ra rồi chuẩn bị rời đi.

Nhưng cô không ngờ rằng Tô Minh Nguyệt vậy mà lại thuận theo ngã xuống đất, sau đó nhìn cô với vẻ mặt kinh hãi lạ thường.

“Tuyết Vy, tôi biết cô ghét tôi vì đã cướp lấy anh Vân Hạo, nhưng mà tôi không có cố ý, tôi bị bệnh cũng không phải cố ý muốn dùng máu của cô, tại sao cô lại muốn đánh tôi.” Giọng nói đau khổ giống như Tô Tuyết Vy thực sự đã làm gì cô ta.

Tô Tuyết Vy nghẹn họng ngẩn người nhìn dáng vẻ lúc này của Tô Minh Nguyệt, đây là tình huống gì?

Cô đụng vào đồ sứ sao?.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio