Ngày tiếp theo…“Hình lão gia, Hình thiếu gia, sau khi chúng tôi thực hiện kiểm tra tổng thể cho tiểu thiếu gia thì thấy không có trở ngại gì, chỉ là…” - Bác sĩ nói đến đây, vẻ mặt bỗng trở nên khó xử.“Chỉ là cái gì hả bác sỹ Lưu?” - Cha Hình nôn nóng hỏi.“Thật ra…” - Vị bác sĩ khó xử nhìn khuôn mặt lạnh băng của Hình Thiên Nham, chầm chậm cúi thấp đầu xuống: “Thứ mà tôi phải chịu bó tay chính là tiểu thiếu gia không thể uống sữa, nếu về lâu dài, cơ thể tiểu thiếu gia sợ là sẽ khó chịu được, không tới một tháng sẽ trở nên suy kiệt, sau đó…”“Bang” - Những chiếc ly đặt trên bàn pha lê đột ngột bị Hình Thiên Nham một tay ném xuống đất, tiếng động này đã khiến cho toàn bộ mọi người có mặt trong nhà đều hoảng sợ.
Vị bác sĩ kia thấy vậy vội vàng run rẩy chạy tới trước mặt Hình Thiên Nham nói: “Hình thiếu gia, tôi đã cố gắng hết sức rồi, xin anh đừng nổi nóng với tôi, hãy cho tôi thêm mấy ngày để tôi tiếp tục tìm biện pháp.”Hình Thiên Nham nhìn tay bác sĩ đang không ngừng cầu xin mình, đôi tay anh đút vào túi quần, chậm rãi nói: “Con trai của tôi không phải là vật thí nghiệm, không rảnh cho ông có thời gian đi nghiên cứu.
Nếu có khả năng thì làm, còn nếu không thể thì cút ngay đi.”Từng câu nói phát ra rõ ràng, cũng rất bình tĩnh, nhưng vẫn mang tới cho người ta một cảm giác lạnh buốt cả sống lưng, vị bác sĩ sau một lúc lâu không dám hé miệng nói một lời, đành phải mang bộ mặt xám xịt rời đi.
Tiêu Lâm Na đứng ở một bên chứng kiến câu chuyện, cuối cùng đã hiểu rõ thế nào là không giận mà uy.
Chỉ là một ánh mắt, chỉ đơn giản nói mấy câu lập tức khiến người khác không rét mà run, Hình Thiên Nham thật là một người đàn ông đáng sợ mà.Không được.
Xem ra bản thân cô ta cũng đã rơi vào trạng thái bí quá hóa liều rồi, nên cũng muốn thử một lần, nếu không thì nhìn ý tứ của Hình Thiên Nham cũng đã rõ, nếu chẳng may đứa bé chết đi, Hình Thiên Nham chắc chắn sẽ đuổi cô ta ra khỏi nhà ngay lập tức.Tại căn nhà thuê của Tiêu gia.“Kẽo kẹt”, cửa phòng bị đẩy ra, Tiêu Khả Nghiên đang an tĩnh ngồi trong phòng khách đưa mắt nhìn về phía cửa, lập tức thấy người chị “mất tích nhiều ngày” đã trở về, nhưng trong lòng cô cũng chẳng có cảm xúc gì quá lớn, vẫn lẳng lặng ngồi im tại chỗ.“Lạch cạch”, đèn trong nhà được bật lên, Tiêu Lâm Na thấy Tiêu Khả Nghiên ở nhà, vốn nằm ngoài dự đoán nên cô ta có chút hoảng sợ: “Ôi, em gái đang ở nhà đó à, sao lại không bật đèn chứ, làm chị sợ muốn chết luôn.”Cô vẫn không nói gì, ngồi ở chỗ đó với khuôn mặt lạnh như băng, không hề có chút cảm xúc dư thừa nào.Tiêu Lâm Na khẽ nhíu mày, tròng mắt chuyển động, rồi gượng cười đi tới trước mặt cô em gái của mình: “Ha ha, vào lúc cha qua đời đã thật là vất vả cho em rồi, chị… chị có chút việc nên mới không trở về.
À… Em nhìn xem… trong nhà trên dưới đều là một tay em lo liệu, cũng khiến cho chị cảm thấy thật ngượng ngùng.”“A.” - Hừ lạnh một tiếng, cô từ từ nâng đôi mắt nhìn lên, hai con ngươi trở nên sáng quắc khác thường: “Có cái gì mà ngượng ngùng hả chị? Ngượng ngùng phải dùng để em nói mới đúng.
Chị của mình đã làm ra chuyện lớn như vậy, thế nhưng em lại không ra mặt nói một tiếng chúc mừng.
Thật là ngượng ngùng quá đi.”.