CHƯƠNG : MỞ RỘNG KIẾN THỨC RỒI
Đoàn người Lâm Thành Phong hùng hổ chạy tới thì Mắt Kính và anh Thanh đã lái xe kéo đi xa rồi. Trong căn nhà nhỏ không thấy bóng người, tuy dọc theo đường đi Hạ Dũng trông thì có vẻ không cảm xúc nhưng thực chất anh còn gấp hơn cả Lâm Thành Phong. Thăm dò được Bạch Thanh Dung ở căn nhà nhỏ này thì tim anh cũng đột nhiên đập thình thịch.
Giờ không có ai, Hạ Dũng không khỏi hét lên một câu: “Chết tiệt, vẫn muộn một bước.” Thời gian ở chung ngắn ngủi này mọi người thấy Hạ Dũng rất hiền lành, không giống như Lâm Thành Phong hay sầm mặt nên cho rằng Hạ Dũng và Lâm Thành Phong là hai người hoàn toàn đối lập. Giờ thấy Hạ Dũng nổi giận như thế, mọi người không khỏi hít ngược một ngụm khí lạnh, xem ra chỉ cần là chủ tịch thì đều có một mặt lạnh lùng giận dữ.
So với Hạ Dũng, Lâm Thành Phong tuy cũng lo lắng nhưng hắn vẫn trầm ổn hơn nhiều. Hắn không lo lắng không nhìn thấy Bạch Thanh Dung chỉ là nghe người trong thôn nói là ông cụ kia mượn xe kéo mang Bạch Thanh Dung đi khám bệnh, hắn đoán cô vợ nhỏ của hắn nhất định đã bị thương không nhẹ nên trong lòng càng thêm lo lắng đến sức khỏe của Bạch Thanh Dung.
“Chí ít, cô ấy không sao. Chúng ta có vất vả thêm nữa cũng không sao cả.” Lâm Thành Phong chợt không tự chủ được mà an ủi Hạ Dũng, có thể là bởi vì cảm động lây, hắn hiểu được cảm giác phiền não và thất bại của Hạ Dũng.
“Tề Vũ, lập tức điều tra thành phố gần đây nhất, mau chóng chạy tới.” Hạ Dũng không thèm để ý lời Lâm Thành Phong nói, lớn tiếng nói với phụ tá của mình - Tề Vũ, bây giờ điều anh cần hơn cả trấn an và khuyên giải chính là nhìn thấy Bạch Thanh Dung, xác nhận cô nhóc kia không sao.
Hạ Dũng nhìn Lâm Thành Phong bằng ánh mắt đầy oán giận rồi trầm giọng nói: “Lâm Thành Phong, ngay cả người bên cạnh của mình mà anh cũng không bảo vệ được, còn đáng làm đàn ông không, nếu như anh không có bản lĩnh này thì buông tay đi, còn rất nhiều người có bản lĩnh sẽ chăm sóc cho cô ấy.” Nếu biết trước cái tên Lâm Thành Phong làm mưa làm gió nơi thương trường này lại không đáng tin như vậy, Hạ Dũng giờ cũng có chút hối hận đêm đó lại đi nhượng bộ trước Lâm Thành Phong, anh không nên tin lời cô bé con Bạch Thanh Dung kia rồi buông tay cô,... ít nhất... Anh sẽ không để cho Bạch Thanh Dung xảy ra chuyện như vậy.
Lâm Thành Phong đương nhiên cũng không để ý tới nỗi oán giận của Hạ Dũng, vợ của hắn từ lúc nào đến phiên người khác bảo vệ hả. Chỉ là lời Hạ Dũng nói càng tăng thêm hận ý và sự bất mãn của Lâm Thành Phong đối với kẻ gây nên chuyện này, Lâm Thành Phong âm thầm nghiến răng chờ hắn tìm được Bạch Thanh Dung rồi sẽ tới xử đám người kia, hắn nhất định sẽ làm cho đám người hại cô phải hối hận vì còn sống trên đời này.
Lúc này, xe mà Cường điều tới đã lái đến. Lâm Thành Phong trực tiếp lướt qua Hạ Dũng lên xe đi vào thành phố, Hạ Dũng cũng không cam lòng tụt lại phía sau mà lên xe Tề Vũ lái tới rồi theo sát phía sau.
“Chủ tịch, chúng ta như vậy có phải là không được ổn lắm không.” Tề Vũ nhỏ giọng lên tiếng nhắc nhở Hạ Dũng, dù sao người chủ tịch nhà bọn họ để ý là vợ của người khác nha, điều này hình như có chút không ổn lắm. Hơn nữa chủ tịch nhà bọn họ không phải sẽ đính hôn cùng con gái nhà họ Dương sao, cho dù có quan tâm đến cô Bạch kia thì cũng nên âm thầm một chút chứ.
Hạ Dũng vốn đã không thoải mái, những lời này của Tề Vũ càng thêm vuốt râu hùm. Hạ Dũng liếc mắt nhìn Tề Vũ rồi hừ ra từ trong lỗ mũi một câu: “Có vấn đề gì? Cậu muốn đổi việc thì cứ nói thẳng.” Nghe Hạ Dũng nói vậy, Tề Vũ liền méo miệng, ngậm mồm lại không nói nữa, chuyên tâm lái xe của mình, âm thầm mắng mình đần, chủ tịch quan tâm cái cô Bạch kia cậu ta có phải mới biết lần đầu thôi đâu, đáng ra không nên đồng ý với cô con gái nhà họ Dương kia để nói tốt với chủ tịch, giờ làm mình cũng nguy luôn.
Trong lòng cũng thở dài ca thán về chuyện hôn nhân của Hạ Dũng và cô con gái nhà họ Dương nếu như nó có xảy ra, cậu ta biết tính của chủ tịch nhà bọn họ, thứ gì đã nhận định rồi thì sẽ không thay đổi, cho dù chủ tịch không chiếm được cô Bạch, cho dù bà chủ coi trọng con gái nhà họ Dương thì % cũng không lọt vào được mắt chủ tịch đâu.
Mắt Kính và anh Thanh lái xe kéo kêu ầm ầm thật ổn định trên đường núi, âm thanh tu tu vang vọng trong núi. Bạch Thanh Dung cũng không biết thế nào, chỉ cảm thấy đầu óc mình choáng váng cơ thể run rẩy từng cơn, nghĩ có lẽ chỉ là do mình bị phong hàn lúc nằm lâu rồi ra gió ở nhà anh Thanh mà thôi.
Cũng không quá để ý tới cộng thêm trong núi chỉ có tiếng xe kéo tu tu và tiếng nói chuyện của anh Thanh và Mắt Kính, Bạch Thanh Dung nghe như tiếng nhạc ru ngủ, mí mắt dần trĩu xuống, cảnh tượng trước mắt chậm rãi biến thành màu đen rồi ngủ mất.
Anh Thanh và Mắt Kính ở buồng lái vừa tán gẫu, vừa lo lắng Bạch Thanh Dung ở trên xe sẽ thấy buồn chán. Anh Thanh và Mắt Kính chốc chốc lại bắt chuyện với Bạch Thanh Dung: “Cô gái, cô có bạn trai chưa?” Cậu thanh niên Mắt Kính hỏi, hôm qua cậu ta khám cho Bạch Thanh Dung thì thấy mặc dù Bạch Thanh Dung rất suy yếu nhưng có thể nhìn ra là một cô gái vốn rất xinh đẹp, mặc dù cậu ta không có ý đồ khác với Bạch Thanh Dung nhưng cũng rất tò mò cô gái xinh đẹp như vậy thì đàn ông nhà nào mới có phúc theo đuổi được cô.
“Thằng nhóc hư thân này, tôi đã nói với cậu cậu đừng hòng làm cóc mà đòi ăn thịt thiên nga, cô gái này không phải người cậu có thể thương nhớ được đâu.” Anh Thanh vội vàng chặt đứt suy nghĩ của Mắt Kính, ra vẻ rất nghiêm túc.
Thấy vẻ mặt này của anh Thanh, Mắt Kính liền có chút không vui nói: “Đã là thời đại gì rồi, mọi người đều bình đẳng. Hơn nữa tôi đây vóc người tốt tính cách cũng tốt tuy tôi biết tôi không có cái phúc kia, chỉ mến mộ thôi cũng không được à? Đúng không, cô gái?” Mắt Kính lớn tiếng hỏi Bạch Thanh Dung ở phía sau.
Bạch Thanh Dung sớm đã ngủ mê man, đâu còn có thể có người trả lời cậu ta nữa, hai người thấy người đằng sau không trả lời thì liếc nhau một cái trong lòng đều cảm thấy không đúng lắm. Cho dù Bạch Thanh Dung đang ngủ thì vừa rồi Mắt Kính nói to như vậy, dù có ngủ say, cũng sẽ bị dọa tỉnh chứ.
Anh Thanh trao cho Mắt Kính một ánh mắt, Mắt Kính hiểu ý dừng xe ở bên đường, cùng anh Thanh nhảy xuống khỏi xe đi tới buồng xe đằng sau, thấy Bạch Thanh Dung nhắm chặt hai mắt như đã ngủ.
Anh Thanh thấy người vẫn còn ở phía sau xe trong lòng mới thở phào nhẹ nhõm, ông rất sợ ông và Mắt Kính nhất thời sơ ý mà đường núi lại xóc nảy, nếu như xóc đến mức đánh rơi Bạch Thanh Dung trên đường mà bọn họ lại không phát hiện thì nguy mất.
Thấy Bạch Thanh Dung chỉ là đang ngủ, anh Thanh nói: “Làm tôi sợ chết đi được, người vẫn còn ở đây là tốt rồi, không nhìn ra cô bé kia ngủ cũng say thật.” Mắt Kính mím chặt đôi môi không trả lời anh Thanh, ánh mắt có chút phức tạp nhìn Bạch Thanh Dung chìm vào giấc ngủ.
Giơ tay định sờ lên trán Bạch Thanh Dung, bị anh Thanh đập ra: “Mắt Kính bé nhỏ, bình thường trông cậu ra dáng thế không ngờ cậu là người như vậy, muốn gì đây, thừa dịp cô gái nhỏ nhà người ta ngủ thì sàm sỡ à. Cũng không nhìn xem tôi là ai, tôi có thể để cậu làm như vậy sao?”
Mắt Kính im lặng nhìn anh Thanh một cái rồi nói: “Tưởng ai cũng giống ông chắc, lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử. Tôi chỉ muốn xem cô ấy có sốt lên hay không thôi, toàn thân cô ấy bị thương nếu sốt lên thì rất dễ trúng gió, không trị liệu kịp thời về sau sẽ trở thành tàn tật.” Mắt Kính nghiêm túc nói.
Anh Thanh kinh ngạc nói: “Nghiêm trọng như vậy sao? Cô gái tốt như vậy nếu bị bán thân bất toại thì thật đáng tiếc. Cậu mau khám cho cô ấy đi.” Anh Thanh thấy dáng vẻ Mắt Kính nghiêm chỉnh như vậy thì cuống quít thúc giục Mắt Kính khám cho Bạch Thanh Dung, ông không thể vì một hiểu lầm mà làm lỡ bệnh tình của Bạch Thanh Dung khiến cô khổ cả đời được.
Mắt Kính thấy khi cậu ta vừa nhắc tới chuyện sẽ ảnh hưởng đến tương lai sau này của Bạch Thanh Dung, anh Thanh quả thực lo lắng như đối với con gái của mình vậy, trong lòng không biết vì sao cậu ta luôn cảm giác giữa anh Thanh và Bạch Thanh Dung chắc chắn có uẩn khúc sâu xa, tuy cậu ta biết anh Thanh là một người tốt. Nhưng trong khoảng thời gian ngắn ngủi ở chung này cậu ta cảm thấy có đôi khi anh Thanh chăm sóc Bạch Thanh Dung vượt mức một người thường chăm sóc một người xa lạ rồi.
Nhưng hôm đó anh Thanh nói ông cứu Bạch Thanh Dung ở trong núi, cậu ta đến nhà anh Thanh giúp Bạch Thanh Dung khám bệnh, lúc đó cũng là lần đầu tiên Bạch Thanh Dung nhìn thấy dáng vẻ của anh Thanh. Hai người này trông cũng không giống như có quen biết từ trước, Mắt Kính luôn cảm thấy là lạ lại không nói rõ được là lạ ở đâu.
Bất đắc dĩ phải khám cho Bạch Thanh Dung trước đã, Mắt Kính sờ sờ nhiệt độ trán mình rồi lại giơ tay đi dò nhiệt độ trên trán Bạch Thanh Dung, lặp lại như vậy mấy lần, Mắt Kính liền mở miệng Bạch Thanh Dung ra dùng đèn pin điện thoại di động kiểm tra tưa lưỡi Bạch Thanh Dung, lúc này sắc mặt liền trở nên nặng nề.
“Cô ấy hơi sốt rồi, từ tối hôm qua đã bắt đầu.” Mắt Kính âm trầm nói, hôm qua cậu ta vẫn thật sơ suất chỉ kê thuốc rồi rời đi lại quên mất anh Thanh dù có tốt với Bạch Thanh Dung nhưng cũng chỉ là một người đàn ông, không thể đến gần Bạch Thanh Dung quá, cho nên tối hôm qua Bạch Thanh Dung phát sốt anh Thanh đương nhiên cũng không chú ý tới.
Anh Thanh trước đây nghe nói rất nhiều người lúc bị thương quá nặng mà sốt nhẹ sẽ dễ bị chập mạch thậm chí sẽ trực tiếp chết người, vụ này trong không ít phim truyền hình và tiểu thuyết võ hiệp bình thường đều nói tới, nên vừa nghe thấy Mắt Kính nói là tối qua Bạch Thanh Dung đã sốt rồi thì mặc dù không biết đã nghiêm trọng đến mức nào nhưng nhìn Mắt Kính xụ mặt ra là hiểu việc này không ổn rồi.
“Vậy làm thế nào giờ” Anh Thanh quýnh lên đến mức nói năng lắp bắp, ông chưa từng gặp chuyện này nên chỉ đành bất đắc dĩ vội vàng hỏi Mắt Kính phải làm sao. Mắt Kính quen biết anh Thanh lâu như vậy nhưng đây vẫn là lần đầu tiên thấy anh Thanh vì một người không quen biết mà lo lắng đến mức không nói nên lời, trong lòng càng thêm hoài nghi, chỉ là mạng người quan trọng cậu ta cũng không có thời gian đi chất vấn anh Thanh.
“Còn có thể làm sao chứ, nhanh đưa đến bệnh viện thôi.” Nói xong thì bước nhanh lên buồng lái xe kéo ý bảo anh Thanh mau lên xe, tài xế lâu năm đây chuẩn bị xuất phát rồi.
Anh Thanh lên xe ngay khi Mắt Kính sắp sửa khởi động xe kéo, vài chiếc Sedan màu đen có rèm che không biết từ đâu lao tới bao vây chiếc xe kéo nhà quê của bọn họ, Mắt Kính mặc dù là một thằng nhóc trẻ tuổi nhưng ở trong núi lâu sao có thể từng thấy cảnh này được.
Nhưng anh Thanh đã già đời lại trưởng thành và trầm ổn hơn, tuy ông không biết những xe này từ đâu phi ra nhưng ông cảm thấy những người này hẳn không có ác ý.
Xe có rèm che dừng hẳn rồi lạch cạch mở cửa xe ra, một đám đàn ông mặc đồng phục vest đen bước xuống, nhìn đám vệ sĩ quần đen áo đen đồng bộ, Mắt Kính chợt sửng sốt. Nhưng vừa nghĩ đến trên xe kéo có anh Thanh là người già, Bạch Thanh Dung là phụ nữ, chỉ có cậu ta là đàn ông, lúc này làm sao cậu ta có thể khiếp sợ được chứ.
Lấy hết can đảm ra nói với một người đàn ông mặc áo đen trong đó: “Các người là ai? Đường rộng như vậy, chặn chúng tôi làm gì?” Người đàn ông áo đen dường như không nghe thấy lời Mắt Kính nói, đôi mắt cũng không thèm nhìn Mắt Kính.
Mắt Kính nào ngờ được sẽ gặp tình huống như vậy, đối phương trực tiếp không để ý đến cậu ta. Lúc Mắt Kính chuẩn bị mở cửa ra thì Cường bước xuống từ trên xe lễ phép mỉm cười nói: “Người anh em này xin đừng hiểu lầm, chúng tôi không có ác ý. Chúng tôi tới đón cô chủ của chúng tôi thôi.” Lúc nói chuyện Cường nhìn vào Bạch Thanh Dung ở buồng sau xe.
“Dựa vào đâu mà tôi tin được các người, ai biết có phải các người là xã hội đen hay không.” Mắt Kính tiếp tục nói, cậu ta nghĩ Bạch Thanh Dung rơi xuống từ trên vách núi chắc chắn không phải do ngoài ý muốn, nhỡ đâu chính là do đám người này đột nhiên lao ra hại Bạch Thanh Dung thì sao, cậu ta đương nhiên không thể tin tưởng bọn họ một cách đơn giản được.
Anh Thanh ở một bên không tiếp lời, trong lòng ông lo lắng giống với Mắt Kính. Ông cũng không biết đám người kia là bạn hay thù, chuyện Bạch Thanh Dung rơi xuống ông biết là không đơn giản, tuy ông và Mắt Kính người ít lực mỏng nhưng cũng không thể cứ thế giao người ra được.
Lúc này Lâm Thành Phong bước ra khỏi xe, đi thẳng tới buồng sau xe kéo nhìn Bạch Thanh Dung đang nằm ngủ say trên chiếc xe kéo ầm ĩ như vậy, còn đang đắp cái chăn mỏng manh như vậy thì trong lòng vô cùng không nỡ. Nhưng cũng có chút cảm kích, không ngờ trong vùng núi sâu này còn có hai người nhiệt tình như vậy, tuy điều kiện của bọn họ không nhiều nhưng cũng chăm sóc cẩn thận cho Bạch Thanh Dung, từ dáng vẻ liều chết bảo vệ Bạch Thanh Dung vừa rồi của hai người là có thể nhìn ra, nếu như đổi thành người khác gặp phải tình cảnh này đã sớm giao người ra rồi chạy mất.
“Tôi là chồng cô ấy, hai vị cứ yên tâm, hai người đã cứu vợ tôi, tôi nhất định sẽ hậu tạ.” Lâm Thành Phong trầm giọng nói, sau đó trao cho Cường một ánh mắt, Cường hiểu ý phất tay với những người đàn ông mặc âu phục khác, họ liền tiến lên thận trọng đỡ Bạch Thanh Dung dậy để vào xe của Lâm Thành Phong.
Anh Thanh ở bên cạnh thấy Lâm Thành Phong đưa người đi thì lo lắng nói: “Cái gì? Cậu là chồng nó? Không thể nào, không thể nào bây giờ nó đã kết hôn rồi được.” Anh Thanh vừa hô lên những lời này, Mắt Kính và ánh mắt của mọi người ở đây đều hướng về phía ông.
Bọn họ đều rất tò mò, người này không quen biết với Bạch Thanh Dung sao lại có thể khẳng định Bạch Thanh Dung chưa kết hôn như thế.