Vợ Yêu Kiêu Ngạo

chương 119 đám cưới thế kỷ 2

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

CHƯƠNG : ĐÁM CƯỚI THẾ KỶ

Bạch Thanh Dung cảm nhận được sự ấm áp từ lòng bàn tay Lâm Thành Phong truyền đến, cô thấy trong lòng cũng trở nên ấm áp. Những lời này của Lâm Thành Phong giúp cô bớt khẩn trương hơn nhiều. Bạch Thanh Dung ôm chặt lấy cánh tay của Lâm Thành Phong, cùng hắn chậm rãi đi về phía cánh cổng lớn của nhà họ Lâm.

Chiếc khăn voan dài m ở sau lưng Bạch Thanh Dung giống như dải ngân hà vậy. Lâm Thành Phong và Bạch Thanh Dung, đôi trai tài gái sắc này chậm rãi đi về phía cánh cổng lớn của nhà họ Lâm. Lâm Thành Phong lịch lãm mở cửa xe cho Bạch Thanh Dung: “Bà xã đại nhân, mời lên xe.”

Bạch Thanh Dung nghe thấy Lâm Thần Phong nói vậy thì hơi dừng lại một chút. Tuy là trước đây Lâm Thành Phong cũng gọi cô là bà xã gì gì đó, nhưng mà hắn chưa từng gọi cô ở trước mặt nhiều người như vậy, hơn nữa lại còn là bà xã đại nhân. Không phải mọi người đều nói những người thành công rất sĩ diện sao?

Sau khi Bạch Thanh Dung lên xe thì Lâm Thành Phong cũng lên theo. Người lái xe cô dâu hôm nay vẫn là Cường. Cường thấy Lâm Thành Phong lên xe thì mỉm cười chúc phúc: “Chúc mừng đám cưới của chủ tịch và cô chủ, chúc hai người bên nhau đến đầu bạc răng long, sớm sinh quý tử.” Cường bình thường rất ít nói, vậy mà ngày hôm nay bỗng nhiên lại liên tiếp nói ra những lời chúc mừng. Nụ cười trên khuôn mặt của Lâm Thành Phong vẫn chưa từng biến mất.

“Thằng nhóc này, lúc quan trọng lại biết cách ăn nói như vậy. Tiền lương tháng này tăng gấp ba, lập tức xuất phát thôi.” Lâm Thành Phong vui vẻ nói. Thường ngày Lâm Thành Phong chưa từng nói như vậy với bọn họ, nên Cường chỉ cần dựa vào những lời này cũng biết được là chủ tịch của mình đang vui vẻ như thế nào.

Ông chủ của mình đang vội vàng kết hôn thì sao cậu ta có thể làm trễ giờ được, vì vậy Cường lập tức giẫm chân ga. Chiếc Ferrari màu đỏ dẫn theo hơn trăm chiếc Ferrari ở đằng sau hiên ngang xuất phát.

Mùi thơm của bó hoa hồng nhung trong tay Lâm Thành Phong bao trùm buồng xe. Bàn tay trái của Lâm Thành Phong vẫn luôn nắm chặt lấy tay phải của Bạch Thanh Dung, chưa từng buông tay. Bạch Thanh Dung cũng là vì lần đầu kết hôn, không biết phải làm thế nào nên chỉ đành để mặc cho Lâm Thành Phong kéo cô đi. Trái tim cô không ngừng đập thình thịch thình thịch. Dường như Bạch Thanh Dung cũng vì đám cưới này mà cảm thấy vui vẻ.

Bạch Thanh Dung len lén liếc mắt nhìn Lâm Thành Phong. Khuôn mặt với góc cạnh rõ ràng, các đường nét như được thượng đế tỉ mỉ điêu khắc, mái tóc được cắt tỉa gọn gàng, trên người mặc bộ Vest lịch lãm. Vị đế vương ra tay quyết đoán mà mọi người vẫn hay đồn đãi vào lúc này giống như một người đàn ông bình thường, vào ngày kết hôn thì nụ cười vẫn luôn chưa từng biến mất.

Thật ra Lâm Thành Phong cũng rất ưu tú, dùng ba chữ cường tráng, giàu có và đẹp trai cũng không đủ để miêu tả sự hoàn mỹ của hắn. Kỳ thật gả cho hắn cũng không phải là chuyện xấu. Bạch Thanh Dung thầm nghĩ trong lòng. Quan trọng nhất là Lâm Thành Phong đối xử với cô không quá kém. Trước đây cô vẫn không dám có ý đồ với Lâm Thành Phong là vì cô cảm thấy khoảng cách giữa hai người quá xa.

Hắn là mặt trời chói chang ở trên cao, còn cô chỉ là một ngọn cỏ bé nhỏ tầm thường ở dưới mặt đất.

“Đang nghĩ gì vậy?” Giọng nói trầm ấm của Lâm Thành Phong vang lên. Lúc này Bạch Thanh Dung mới hoàn hồn, cô nghiêng đầu nhìn hắn rồi cười một tiếng: “Không có gì cả.” Những biểu cảm nhỏ trên gương mặt của Bạch Thanh Dung sao có thể trốn khỏi ánh mắt của Lâm Thành Phong. Lâm Thành Phong hơi không biết phải nói gì: Bọn họ đều đã tổ chức đám cưới, trở thành vợ chồng mấy tháng rồi mà cô bé này vẫn thích giấu diếm hắn.

Chỉ là, những thứ mà Lâm Thành Phong hắn muốn thì nhất định sẽ lấy được, chẳng qua chỉ là vấn đề thời gian thôi. Lâm Thành Phong tin tưởng, có một ngày hắn sẽ sưởi ấm trái tim của cô vợ nhỏ xinh đẹp có phần lạnh lùng này, khiến cho trong mắt cô chỉ có hình bóng của hắn.

Lâm Thành Phong giúp Bạch Thanh Dung chỉnh lại sợi tóc xõa xuống, dịu dàng nói: “Đầu tiên chúng ta sẽ đến nơi tổ chức đám cưới, sau đó nhanh chóng hoàn thành mọi việc ở đó, sau khi kết thúc, chúng ta sẽ lập tức đi đến bệnh viện, em cứ yên tâm làm cô dâu xinh đẹp là được.” Lâm Thành Phong cho rằng Bạch Thanh Dung đang nghĩ đến việc mẹ cô vì bị bệnh mà không thể tham dự lễ cưới nên lên tiếng an ủi.

“Anh thật sự rất tỉ mỉ.” Bạch Thanh Dung dịu dàng nói. Trên đời này, thật sự không có nhiều người đàn ông có thể quan tâm đến nhà gái trong ngày cưới đến như vậy. Nếu như là một cậu ấm nhà giàu khác thì có lẽ đối phương sẽ không để ý đến cô nhiều như thế. Dù sao cô không có gia cảnh giàu có, cũng không có cha mẹ làm quan to chống lưng. Lâm Thành Phong dường như không hề để ý đến chuyện này, hắn không những tặng cô sính lễ có giá trên trời, mà còn dùng đoàn xe sang trọng như vậy để đón dâu. Bạch Thanh Dung cô dù gì cũng là một người phụ nữ, nếu như cô nói mình không cảm động, đó là giả.

“Em là bà xã của anh, anh đương nhiên sẽ chăm sóc em cẩn thận. Nếu như em gặp phải chuyện gì không vui thì đừng giấu ở trong lòng, từ hôm nay trở đi, em đã không còn là người độc thân nữa, có biết không? Anh là một nửa của em, sau này anh sẽ là người đàn ông giúp em che gió che mưa.” Lâm Thành Phong nghiêm túc nói, bàn tay đang nắm lấy tay của Bạch Thanh Dung cũng chặt thêm, hắn phải làm cho Bạch Thanh Dung hiểu rõ mối quan hệ của họ.

Bạch Thanh Dung cũng chỉ thuận theo mà trả lời Lâm Thành Phong, sau đó quay sang bên ngắm nhìn phong cảnh bên ngoài cửa sổ. Điều kỳ lạ là hình như chiếc xe đang chạy về phía ngoại ô, bởi vì xung quanh không hề có hơi thở của một thành phố sầm uất. Bạch Thanh Dung thầm nghĩ, chẳng lẽ Lâm Thành Phong tổ chức đám cưới ở ngoại thành.

Đoàn xe nhanh chóng dừng lại trước một sân cỏ trống trải ở vùng ngoại ô. Kỳ lạ là, cho dù bây giờ đã bước sang mùa đông nhưng thảm cỏ ở đây vẫn còn xanh mướt. Bạch Thanh Dung xuống xe, nhìn thấy phần bùn đất ở bên cạnh mới được đào lên thì đoán nhất định là Lâm Thành Phong đã cho người đến đây làm việc không ngừng nghỉ.

Trên sân cỏ lớn như vậy là mấy chục hàng ghế dành cho khách quý, phía trước còn dựng một tòa lâu đài nhỏ, bên trên được trang trí bằng rất nhiều bông hoa tử đằng, con đường ở giữa hai hàng ghế dành cho khách quý được trang trí bằng những tháp hoa tử đằng, mặt đất cũng được phủ đầy hoa tử đằng.

Cách khu vực khách quý khoảng mười mấy mét là khu tiệc đứng ngoài trời, trên đó có đủ loại bánh gato và đồ ngọt, cần cái gì là có cái đó. Xung quanh khu tiệc đứng cũng được trang trí bằng rất nhiều hoa tử đằng. Bên cạnh đó là một hồ nước nhân tạo màu xanh mới được xây dựng. Hồ nước nhân tạo này đã đóng góp rất nhiều trong việc hoàn thành phong cảnh của tháng tử đằng mà Lâm Thành Phong mong muốn.

Những vị khách đang đứng nói chuyện rôm rả với nhau thì thấy Lâm Thành Phong và Bạch Thanh Dung, nhân vật chính của lễ cưới ngày hôm nay đang chầm chậm bước đến. Khách khứa đang trò chuyện thấy vậy là tự động đi đến khu vực chỗ ngồi dành cho khách quý, những người thuộc xã hội thượng lưu tự giác như vậy đấy. Bạch Thanh Dung liếc mắt thì thấy khách quý đều mặc Vest và váy dạ hội, vừa nhìn liền biết đây đều là đối tác làm ăn của Lâm Thành Phong.

Bạch Thanh Dung càng thêm dùng sức kéo lấy cánh tay của Lâm Thành Phong. “Đừng sợ!” Lâm Thành Phong nhẹ giọng an ủi Bạch Thanh Dung. Sau đó hắn chậm rãi dẫn cô bước về phía con đường trải đầy hoa tử đằng ở giữa hai hàng ghế khách quý theo đúng như chương trình của đám cưới. Bản nhạc thần thánh trong đám cưới cũng vang lên vào lúc này.

Cha xứ cầm bản kinh thánh, nghiêm túc đứng ở phía cuối của con đường hoa, hiền lành nhìn về phía đôi vợ chồng đang đi về phía của ông ấy. Ánh mắt của tất cả mọi người đều hướng về Bạch Thanh Dung. Nhất là những vị khách nữ, họ đều hết sức tò mò, không biết là người phụ nữ như thế nào mà có thể làm cho vị chủ tịch máu lạnh trong giới làm ăn mê như điếu đổ.

Khi mọi người nhìn thấy Bạch Thanh Dung mặc chiếc váy cưới làm bằng lụa trắng đắt tiền, trên đầu đội chiếc vương miện của hoàng gia, cộng thêm khuôn mặt xinh đẹp và khí chất đặc biệt của Bạch Thanh Dung, hơn nữa cô còn học nghệ thuật, thần thái lập tức làm cho mọi người ở đây cảm thấy kinh ngạc, không có vị khách nữ nào là không thán phục vẻ đẹp của Bạch Thanh Dung.

Bạch Thanh Dung đi lên đằng trước lại liếc mắt nhìn về phía những vị khách ngồi ở đây. Cô nhìn thấy một vài gương mặt quen thuộc nhưng lại không nhớ ra là đã gặp ở đâu.

Bạch Thanh Dung và Lâm Thành Phong cùng nhìn về phía đối phương. Cha xứ đứng ở đằng trước đang nghiêm túc đọc những lời chúc phúc trong kinh thánh. Nhưng Bạch Thanh Dung không nghe lọt được bất cứ chữ gì, còn Lâm Thành Phong thì đang ngắm nhìn Bạch Thanh Dung. Lúc này, người con gái xinh đẹp như nữ thần Hy Lạp, như tiên nữ giáng trần sắp trở thành vợ của hắn dưới sự chứng kiến của mọi người.

“Lâm Thành Phong, con tin tưởng cuộc hôn nhân này là được thượng đế tác hợp, đồng ý thừa nhận cô Bạch Thanh Dung là vợ của con sao?” Giọng nói uy nghiêm của cha xứ vang lên. Lâm Thành Phong mỉm cười, nghiêm trang nói: “Con đồng ý.”

Cha xứ lại quay sang Bạch Thanh Dung, rồi hỏi lại cô câu vừa rồi: “Bạch Thanh Dung, con tin cuộc hôn nhân này là do thượng đế tác hợp, đồng ý thừa nhận anh Lâm Thành Phong làm chồng của con không?”

Bạch Thanh Dung nhìn khuôn mặt đẹp trai tuấn tú của Lâm Thành Phong. Trong đầu lập tức nhớ lại những chuyện mà cô và Lâm Thành Phong đã cùng trải qua. Bắt đầu là vị chủ tịch lạnh lùng cứu cô khi ở Thiên Đường Nhân Gian, bởi vì muốn cô ngoan ngoãn đi vào khuôn khổ mà chụp ảnh khỏa thân của cô, sau đó là khi cô lạc đường trong khu rừng nhỏ của nhà họ Lâm, Lâm Thành Phong đã đội mưa to đến tìm cô.

Còn có dáng vẻ tình sâu tựa biển khi hắn quỳ xuống cầu hôn cô ở giữa trăm nghìn bông hồng, dáng vẻ trầm ngâm khi hắn hút thuốc bên cửa sổ, và còn dáng vẻ khiêm tốn khi cùng mẹ cô nói chuyện trên trời dưới đất.

Từng chuyện từng chuyện cứ từ từ hiện lên trong đầu Bạch Thanh Dung. Người đàn ông luôn thu hút ánh mắt của mọi người này thật ra đã làm không ít chuyện vì cô, hơn nữa lại còn tổ chức một đám cưới thế kỷ như vậy cho cô. Lúc này, trái tim của Bạch Thanh Dung đã dần dần mở cửa cho Lâm Thành Phong.

Cha xứ hỏi xong thấy Bạch Thanh Dung chậm chạp không trả lời và cả khách khứa ngồi ở phía dưới thấy cô dâu không trả lời cha xứ thì đều cảm thấy khó hiểu.

Lâm Thành Phong đứng ở đối diện thấy Bạch Thanh Dung không phản ứng thì trong lòng cũng cảm thấy hoảng sợ. Lâm Thành Phong nhìn về phía cha xứ. Cha xứ cũng hiểu được ý của hắn nên lại nói lại những lời lúc nãy: “Bạch Thanh Dung, con có tin cuộc hôn nhân này là do thượng đế tác hợp, đồng ý thừa nhận anh Lâm Thành Phong làm chồng của con không?”

Khi mà cha xứ hỏi lại lần thứ hai thì Bạch Thanh Dung cũng hoàn hồn. Cô nhìn về phía Lâm Thành Phong cao quý, lịch lãm đang cách mình không đến cm, nhẹ giọng nói: “Con đồng ý!”

Câu con đồng ý này của cô làm cho cha xứ và Lâm Thành Phong thở phào nhẹ nhõm, mọi người đều sợ là cô dâu sẽ gây rắc rối trong đám cưới. Sau khi Bạch Thanh Dung nói ra câu con đồng ý, thì nhân viên phục vụ cao cấp đứng ở bên cạnh lập tức đưa nhẫn cưới cho Lâm Thành Phong và Bạch Thanh Dung.

Hai người nhận lấy chiếc nhẫn rồi đeo lên tay đối phương. Đối với đôi vợ chồng mới cưới này mà nói, cuối cùng thì nghi lễ thần thánh nhất đã hoàn thành sau khi họ đeo nhẫn cưới cho đối phương. Lâm Thành Phong lập tức giơ cao chiếc nhẫn cưới mà Bạch Thanh Dung mới giúp hắn đeo lên, lớn tiếng nói: “Từ nay về sau, Bạch Thanh Dung chính là người vợ duy nhất của Lâm Thành Phong tôi. Lâm Thành Phong tôi xin hứa, cả đời này tôi sẽ dùng tính mạng của mình để bảo vệ cho an toàn và hạnh phúc của cô ấy.”

Khách khứa cũng không ngờ vị chủ tịch thường ngày có phần lạnh lùng ít nói cũng có lúc như vậy. Phía dưới lập tức vang lên tiếng vỗ tay nhiệt liệt. Nhất là các vị khách nữ, họ vô cùng hâm mộ và ghen tỵ với Bạch Thanh Dung. Có thể gả cho Lâm Thành Phong, một người ưu tú như vậy thì cũng không nói làm gì, vậy mà còn có thể tóm chặt lấy trái tim của hắn như vậy.

Trái tim của Bạch Thanh Dung lại một lần nữa rung động vì Lâm Thành Phong, nụ cười hạnh phúc cũng hiện ra trên gương mặt cô. Một người đàn ông có thể mặc kệ tất cả mà bảo vệ cho người vợ và người phụ nữ của mình trong bất cứ tình huống nào thì nhất định là người đàn ông đáng giá để phó thác cả đời.

Bà Bạch đang xem trực tiếp qua chiếc TV Led inch ở trong phòng bệnh. Bà đương nhiên cũng thấy hết mọi chuyện đang diễn ra ở trong đám cưới. Những giọt nước mắt hạnh phúc không ngừng chảy ra.

“Ông Bạch, ông có thấy con gái chúng ta đã gả cho người khác không? Con rể rất ưu tú, nhà chồng của con bé cũng không tệ. Ông ở dưới hẳn là có thể yên tâm nhắm mắt rồi.” Bà Bạch không nhịn được mà bắt đầu lẩm bẩm.

Nhìn Lâm Thành Phong và Bạch Thanh Dung ở trong màn hình TV, một đôi trai tài gái sắc, quả thật giống như là trời đất tạo nên vậy.

Lúc này có y tá đang từ từ mang hoa hồng đỏ và hoa bách hợp vào trong phòng bệnh của bà Bạch. Giám đốc điều hành Lý mặc Vest đi vào trong phòng, nhẹ nhàng nói với bà Bạch: “Bà Bạch, cậu Lâm và cô Bạch lập tức sẽ khởi hành đến bệnh viện. Bà có cần trang điểm một chút không?”

“Con gái kết hôn, kẻ làm mẹ như tôi đương nhiên là phải trang điểm đẹp một chút. Làm phiền anh nói các cô ấy trang điểm cho tôi trông khỏe mạnh một chút.” Bà Bạch cười nói. Hôm qua Lâm Thành Phong đã gọi điện báo với bà là đợi đám cưới kết thúc thì hai người sẽ chạy đến bệnh viện. Lúc đó bà còn không tin, dù sao Lâm Thành Phong cũng là chủ tịch của một tập đoàn, mới kết hôn đã vào bệnh viện thì không phải là rất xui xẻo sao, nào ngờ Lâm Thành Phong lại đến thật.

Giám đốc điều hành Lý vội vàng bảo hai người trợ lý ở phía sau trang điểm cho bà Bạch, còn bà Bạch chỉ cần ngồi trên giường để họ trang điểm cho là được.

Lúc này, bà Bạch cảm thấy ngọt như uống mật vậy. Lâm Thành Phong đối xử với con gái bà rất tốt, cũng rất hiếu thảo với bà. Bà Bạch tin là Lâm Thành Phong nhất định sẽ thực hiện lời hứa lần trước với bà. Đến lúc đó thì bao nhiêu năm bà và Bạch Thanh Dung phải chịu khổ cũng trở nên đáng giá rồi.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio