CHƯƠNG : CHỈ CẦN MUỐN HÔN EM, LÚC NÀO ANH CŨNG CÓ THỂ.
Sau khi Lâm Thành Phong đi công tác ở nước ngoài, Bạch Thanh Dung chỉ quay về nhà họ Lâm đúng một lần để lấy mấy bộ quần áo, thời gian còn lại cô đều ở trong bệnh viện cùng với mẹ mình. Bởi vì phòng bệnh được thiết kế như một căn hộ nhỏ nên ban ngày Bạch Tanh Du chăm sóc mẹ còn đến tối thì cô ngủ trên ghế sofa trong căn phòng bê ngoài, vô cùng tiện lợi.
“Mẹ, hôm nay chúng ta ăn canh sườn heo hầm nhé.” Bạch Thanh Dung nhàn nhã rửa rau trong phòng bếp. cô vừa rửa vừa nói chuyện với bà Bạch. Sau khi nhập viện Maria, gương mặt tái nhợt của bà Bạch đã bắt đầu hồng hào trở lại, những phản ứng khác thường cũng không nghiêm trọng như trước đây nữa.
Tinh thần của bà Bạch cũng tốt lên nhiều rồi, bà vén chăn lên rồi bước đến trước cửa phòng bếp: “Thanh Dung dừng tay lại, đưa mẹ ra ngoài đi dạo một lát đã.”
Bạch Thanh Dung thấy bà Bạch hiếm khi có tâm trạng và tinh thần tốt như thế nên cô liền dừng việc đang làm lại, lau tay rồi dìu bà Bạch đi xuống lầu, ra ngoài vườn hoa của bệnh viện để đi dạo.
Vườn hoa của bệnh viện Maria cũng được thiết kế theo phòng cách hoàng gia, trong vườn được trông rất nhiều hoa cỏ lạ đến từ khắp nơi trên thế giới. Bạch Thanh Dung dìu bà Bạch đến khoảng sân vắng tràn đầy nắng ấm mùa thu trong vườn hoa để đi dạo và sưởi nắng, không khí chiều thu rất dễ chịu, vườn hoa cũng rất vắng người.
Bà Bạch và Bạch Thanh Dung rất hiếm khi có cơ hội đi dạo trong hoàn cảnh yên tĩnh như tế này: “Thanh Dung, con có suy nghĩ gì về cái cậu Lâm đấy.” Bà Bạch nói bằng giọng đều đều.
“Mẹ, sao đột nhiên mẹ lại hỏi như thế ạ?”
“Con gái của mẹ bỗng nhiên có một người chồng nên đương nhiên mẹ phải hỏi nhiều hơn rồi.”
“Mẹ, mẹ vẫn còn giận con à.”
“Thanh Dung, con vẫn không hiểu tấm lòng của mẹ. Mấy ngày hôm nay, cậu Lâm đi công tác ở nước ngoài nhưng hôm nào cũng cử người mang đồ đến đây, đặc biệt là hôm con dẫn cậu ấy đến gặp mẹ, mẹ đã phát hiện ra rằng cậu ấy rất quan tâm đến con.”
“Mẹ, chúng con đã kết hôn rồi nên anh ấy đối xử tốt với con là chuyện đương nhiên ạ.”
“Con gái à, mẹ là người hiểu con nhất. Rốt cuộc con có thích cậu Lâm hay không, có phải lúc đó con nhất thời nông nổi nên mới kết hôn không, bây giờ con hối hận lại lo rằng nếu ly hôn thì mẹ sẽ không vui, đúng không?”
“Mẹ, mẹ nghĩ nhiều rồi. Anh ấy đối xử với con rất tốt, con rất vui.” Bạch Thanh Dung không ngừng vỗ về bà Bạch, mẹ cô nói nhiều như vậy cũng chỉ vì lo lắng về chuyện cô có sống hay không mà thôi.
“Thanh Dung, tất cả những người làm cha, làm mẹ trên thế giới này đều hy vọng con gái mình sẽ sống hạnh phúc. Nhưng mẹ lại chưa từng thấy vẻ hạnh phúc mà tình yêu mang lại trên gương mặt con, nếu con không thích thì cứ ly hôn đi.”
“Mẹ thà để con ly hôn chứ không muốn thấy cảnh con phải sống cả đời với người mà con không yêu.” Bà Bạch dùng ánh mắt đầy yêu thương nhìn Bạch Thanh Dung, những giọt nước trong hốc mắt bỗng chốc không nhịn được mà tuôn ra, những giọi nước Tắt lớn như hạt đậu rơi xuống, một vệt nước nhỏ lan ra mặt đất.
“Mẹ, con biết mẹ lo rằng con và Lâm Thành Phong không hạnh phúc. Nhưng mà, mẹ tin con đi ạ, anh ấy là người mà con đã lựa chọn thì sao chúng con lại không hạnh phúc chứ ạ, bọn con còn bàn bạc với nhau rằng, chờ khi sức khỏe của mẹ ổn hơn thì bọn con sẽ tổ chức lễ cưới đấy.”
Lễ cưới chỉ là cái cớ mà Bạch Thanh Dung đưa ra để vỗ về bà Bạch, ý muốn ban đầu của cô là bảy tháng sau, lúc sức khỏe của bà Bạch tốt hơn một chút rồi, lúc đó, cô sẽ nói với mẹ rằng cô và Lâm Thành Phong không hợp nhau để làm lý do ly hôn.
“Nghe được những lời này của con, mẹ yên tâm rồi. Nếu như các con đã kết hôn rồi, vậy thì con hãy sống hạnh phúc với Thành Phong nhé, nhưng mà con phải nhớ kỹ rằng thân phận của Lâm Thành Phong rất đặc biệt, làm vợ của cậu ấy sẽ không dễ dàng đâu.”
Bạch Thanh Dung phát hiện mẹ mình không gọi là cậu Lâm Thành Phong nữa mà đã đổi giọng gọi là Lâm Thành Phong, lúc này, trái tim cô thở phào nhẹ nhõm, mẹ đã tin cô rồi, nói dối là một chuyện mà nói một câu thì phải nghĩ ra hai mươi câu khác để lấp vào chỗ sơ hở, thật là khổ sở.
Gió nổi lên, những chiếc lá rụng trên cây ngô đồng bên cạnh bị gió thổi bay lên đầy trời, Bạch Thanh Dung giơ tay gạt những chiếc là rơi trên đỉnh đầu giúp bà Bạch: “Mẹ, con biết rồi ạ. Con sẽ chăm sóc tốt cho bản thân, chăm sóc tốt cho mẹ.”
“Dì ơi, dì yên tâm, con sẽ chăm sóc tốt cho Thanh Dung, có con ở đây, con nhất định sẽ bảo vệ hai người bình yên suốt đời ạ.” Một giọng nói lạnh lùng mang theo sự quyến rũ vang lên. Bạch Thanh Dung quay đầu nhìn bóng dáng cao lớn đang đứng dưới cây ngô đồng của Lâm Thành Phong, anh nhìn cô bằng ánh mắt trong trẻo có hồn.
Lâm Thành Phong mặc một chiếc áo khoác màu đen, bên trong mặc một bộ vest được cắt may vừa vặn với cơ thể. anh dùng vẻ mặt chăm chú, nghiêm túc để nói những lời vừa nãy.
Bất cứ người phụ nữ nào nghe thấy những câu nói như vậy thì e rằng họ sẽ đều bị anh mê hoặc đến mức không dứt ra nổi.
“Anh về rồi à?” Bạch Thanh Dung che giấu tâm trạng hỗn loạn trong lòng rồi giả vờ bình tĩnh hỏi, Lâm Thành Phong vừa nói những lời tình cảm như thế với mẹ cô thì làm sao cô có thể không phản ứng gì chứ.
Lâm Thành Phong nhẹ nhàng gật đầu: “Anh vừa xuống máy bay là tới đây xem thử dì có khỏe hơn chút nào hay không luôn.”
“Thanh Dung, con đi pha một ấm trà nóng đi. Mẹ với Thành Phong nói chuyện với nhau một lát rồi sẽ lên sau.” Bà Bạch bảo Bạch Thanh Dung tránh mặt, cô nhìn mẹ mình bằng ánh mắt hơi lo lắng, bà Bạch cười nhã nhặn với cô: “Sao thế? Sợ mẹ ăn mất chồng con à?”
Không ngờ mẹ lại trêu mình như thế nên gương mặt nhỏ của Bạch Thanh Dung nóng lên, cô lẩm bẩm: “Mẹ, mẹ xem xem mình đang nói cái gì thế.”
“Được rồi, mau đi pha trà đi, Thành Phong vừa về nên chắc chắn rất mệt.” Bà Bạch lại giục Bạch Thanh Dung, mặc dù cô không hề bằng lòng nhưng vẫn quay người đi lên lầu, trong lòng cô cứ cầu nguyện rằng mong hai người sẽ không nói quá nhiều.
Sau khi Bạch Thanh Dung đi, bà Bạch bước tới chiếc bàn nhỏ dưới gốc cây ngô đồng, bà ngồi xuống rồi hòa nhã thực hiện động tác mời với Lâm Thành Phong: “Thành Phong, con đã mệt cả ngày rồi, mau qua đây ngồi đi.”
Lâm Thành Phong nghe theo sự sắp đặt của bà Bạch mà ngối xuống trước mặt bà, anh cũng nghe thấy sự thay đổi trong cách xưng hô của bà Bạch đối với mình, gương mặt lạnh lùng của anh cũng trở nên ấm áp hơn nhiều, anh ân cần nói: “Dì à, sức khỏe của dì tốt hơn rồi chứ ạ?”
Bà Bạch cười hòa nhã gật đầu, sau đó bà nói: “Làm phiền con phải lo lắng cho một bà già như dì rồi, nhờ phúc của con mà sức khỏe của dì tốt hơn nhiều rồi, cảm ơn vì con đã tìm cho dì một bệnh viện tốt thế này.”
“Đây đều là những việc mà Thành Phong nên làm ạ, chỉ cần dì khỏe mạnh thì Thành Phong có làm gì cũng đáng giá ạ.” Lâm Thành Phong rất ít khi khiêm tốn, lễ độ thế này.
Thấy Lâm Thành Phong không hề ra vẻ bản thân là một chủ tịch trước mặt mình, cũng không gống với những thanh niên không biết kính trọng người lớn ngoài xã hội nên bà Bạch càng nhìn càng thấy anh vừa mắt, thảo nào người xưa có câu: Bố mẹ vợ càng nhìn sẽ càng thấy con rể vừa mắt.
“Thành Phong, mấy hôm nay gì đã nghĩ kỹ rồi. Nếu như con đã kết hôn với Thanh Dung, vậy thì chúng ta là người một nhà rồi. Hôm nay dì chỉ muốn nghe con nói một câu.”
“Dì nói đi ạ!”
“Hôm nay con hãy bảo đảm với dì rằng, sau này con nhất định phải đối xử thật tốt với Thanh Dung.” Bà Bạch nói một cách nghiêm nghị.
Lâm Thành Phong nở một nụ cười không dễ nhìn ra, anh nhẹ nhàng gật đầu. Anh nghiêm túc trả lời: “Dì ạ, cả đời này, Lâm Thành Phong con nhất định sẽ đối xử thật tốt với Bạch Thanh Dung, con sẽ không để cô ấy phải chịu bất kỳ tổn thương nào.”
“Dì tin con là một người đàn ông nói được làm được, dì giao con gái mình cho con chăm sóc đầy.” Bà Bạch nói bằng giọng điệu đau buồn: “Trước khi lên lầu uống trà, con còn phải hứa với dì một chuyện nữa.”
Lâm Thành Phong nhướng mày nhìn bà Bạch, anh lặng lẽ chờ bà Bạch nói tiếp.
Lá của cây ngô đồng lớn trong vườn hoa đã chuyển vàng xinh đẹp, rực rỡ giống như ngọn đèn trên thuyền đánh cá, gió thu nhẹ nhàng thổi bay những chiếc lá vàng lên không trung, một người phụ nữ trung niên với gương mặt già nua cùng một người đàn ông cao lớn đứng dưới gốc cây đã đạt được sự thống nhất với nhau về một thỏa thuận thay đổi giới kinh doanh.
“Lâm Thành Phong, anh vừa nói chuyện gì với mẹ em thế?” Trong xe, Bạch Thanh Dung nghiêng đầu hỏi Lâm Thành Phong bằng giọng điệu nghi ngờ, sau khi cô về phòng pha trà, chỉ một lát sau, bà Bạch và Lâm Thành Phong đã vừa cười vừa đi vào, bà Bạch còn đuổi cô quay về nhà họ Lâm cùng Lâm Thành Phong.
Mẹ mình bỗng nhiên bênh vực Lâm Thành Phong như thế làm trái tim cô cứ luôn thắc mắc, luôn tò mò không biết rốt cuộc Lâm Thành Phong và bà Bạch đã nói gì với nhau, sao lúc vào phòng mẹ cô lại vui vẻ như thế.
“Sao anh lại phải nói cho em biết?” Lâm Thành Phong lạnh lùng nói, Bạch Thanh Dung liếc mắt nhìn anh bằng vẻ khinh thường: “Không nói thì thôi, dù sao thì chúng ta cũng không duy trì được bao lâu nữa.”
Không khí yên bình trong xe bỗng nhiên trở nên lạnh nhạt vì câu nói này của Bạch Thanh Dung, gương mặt cứng nhắc của Lâm Thành Phong cũng trầm xuống mấy phần.
Lâm Thành Phong giơ tay ấn cái nút trên cửa xe một cách tùy tiện, sau lưng hàng ghế lái từ từ nhô lên một tấm chắn bằng inox ngăn cách không gian trong xe thành hai thế giới.
Bạch Thanh Dung thấy thế, trong lòng cô cảm thấy không ổn nên hét lên: “Anh muốn làm gì?” Lâm Thành Phong cời chiếc áo khoác bên ngoài ra để lộ dáng người rắn chắc bên trong bộ vest cao cấp được thiết kế riêng làm cho Bạch Thanh Dung ôm lấy ngực mình.
“Chúng ta đã gặp người lớn hai bên rồi mà em vẫn muốn rời khỏi anh à.” Giọng nói lạnh lùng của Lâm Thành Phong lộ ra vẻ đau khổ, Bạch Thanh Dung ra sức giãy giụa: “Không rời xa anh thì còn có thể thế nào nữa.”
“Làm vợ anh, chúng ta sẽ sống như thế cả đời.”
“Cái gì? Lâm Thành Phong, anh nói gì?” Bạch Thanh Dung không thể tin nổi vào tai mình, Lâm Thành Phong lại nói rằng anh muốn sống cả đời với cô.
Hai tay Lâm Thành Phong nắm lấy bả vai của Bạch Thanh Dung, anh dùng ánh mắt sâu lắng nhìn chằm chằm vào đôi mắt trong veo, sáng rực như sao của cô rồi nói rõ ràng từng chữ một: “Quên chuyện hợp đồng rồi làm vợ thật sự của anh.”
Nhìn dáng vẻ nghiêm túc của Lâm Thành Phong, một người đàn ông vô cùng đẹp trai đang nói với cô những lời làm trái tim người khác cảm động như thế. Sau mấy giây đầu óc trống rỗng, Bạch Thanh Dung giãy giụa: “Lâm Thành Phong, anh làm gì thế, không phải vì thèm khát quá nên anh mới nói thế chứ?”
“Em nói gì?” Lâm Thành Phong nghiến răng nghiến lợi. Suýt chút nữa thì Lâm Thành Phong bị câu nói này của Bạch Thanh Dung làm cho nghẹn họng, thèm khát cô là ý gì. Người phụ nữa này quá tự tin rồi, mặc dù anh thực sự rất muốn chiếm đoạt cô.
Nếu như một người đàn ông không có suy nghĩ đen tối với người mà mình thích thì chắc chắn là anh không yêu cô ấy.
“Lâm Thành Phong, những lời anh vừa nói là thật à?” Giọng điệu của Bạch Thanh Dung mềm mỏng hơn rất nhiều, cho dù cô có ngốc đến đâu thì cũng không thể cho rằng trên người cô có thứ gì đáng giá làm cho Lâm Thành Phong phải lừa gạt mình để chiếm lấy, cô chỉ là một người phụ nữ bình thường, cho dù Lâm Thành Phong có muốn lừa gạt phụ nữ thì anh cũng sẽ đi lừa gạt những cô người mẫu, cô gái giàu có, có ai trong số đó mà không mạnh hơn cô chứ.
“Anh không đùa.” Lâm Thành Phong nghiêm mặt nói, trong lòng ngấm ngầm đè nén cơn tức giận. Người phụ nữ này cho rằng anh đang lừa cô, trong lòng cô anh chính là một người chỉ biết nói dối hết lần này đến lần khác thôi sao?
“Vậy, anh cho em một chút thời gian để suy nghĩ có được không? Bởi vì tất cả đều quá đột ngột, nếu như muốn em chấp nhận anh thì ít nhất em cũng phải thích anh đã chứ.” Bạch Thanh Dung nói một cách nghiêm túc, Cường nói rất đúng, nếu như đều là lấy chồng thì lấy Lâm Thành Phong không phải là một lựa chọn tồi.
Chỉ có điều, cô cần thời gian để suy nghĩ xem cô thực sự có tình cảm gì với Lâm Thành Phong không. Bây giờ, Bạch Thanh Dung đã không thể phân biệt rõ ràng rằng tình cảm của cô giành cho Lâm Thành Phong như thế nào nữa.
“Bao lâu?”
“Em cũng không biết.”
“Anh cho em thời gian nhiều nhất là một tháng.”
“Cái gì? Một tháng là quá ít.”
“Đó là giới hạn của anh.”
“Được thôi.”
Bạch Thanh Dung không tranh luận nữa mà thỏa hiệp với Lâm Thành Phong luôn, cô chu miệng trả lời: “Một tháng thì một tháng, chuyện đời khó lường, một tháng cũng có thể xảy ra rất nhiều chuyện, đúng không?”
Dáng vẻ chu miệng lẩm bẩm của Bạch Thanh Dung vô cùng đáng yêu, chỉ nhìn thôi mà Lâm Thành Phong đã muốn hôn lên đôi môi nhỏ nhắn đáng yêu đó rồi. Chủ tịch Lâm là một người nghĩ được làm được, anh lập tức ôm lấy Bạch Thanh Dung rồi hôn một cách nồng nhiệt.
Bạch Thanh Dung cảm thấy cơ thể mình lao vào một lồng ngực ấm áp, sau đó, một luồng hơi thở nóng bỏng truyền đến môi. Bạch Thanh Dung không hề giãy giụa, hơn nữa, cô còn hài lòng nhắm mắt lại.
Lâm Thành Phong ôm lấy Bạch Thanh Dung rồi từ từ khám phá sự mềm mại trên đôi môi cô, thưởng thức sự quyến rũ của người phụ nữ, đến khi Bạch Thanh Dung không thể thở nổi nữa thì anh mới lưu luyến buông cô ra, anh cúi đầu nhẹ giọng bên tai cô: “Thanh Dung, em thực sự làm anh muốn ngừng mà không ngừng lại được.”
Bạch Thanh Dung đỏ mặt rồi nói với vẻ phẫn nộ: “Lâm Thành Phong, trên xe còn có người khác, anh làm việc gì cũng không để ý đến thể diện như vậy à?”
“Cho dù đang ở đâu, cho dù có ai, chỉ cần anh muốn, anh sẽ hôn em ngay.”