CHƯƠNG : SỰ THẬT NHỮNG NGÀY QUA
Câu nói này khiến Lâm Thành Phong nhìn thấy ánh mắt của Bạch Thanh Dung bắt đầu ngấn lệ: “Lúc trước còn muốn tìm đến cái chết, bây giờ lại bắt đầu bán mình rồi?” Lâm Thành Phong lạnh lùng nói, vậy mà người phụ nữ này lại lấy loại chuyện này ra trao đổi, anh quả thật không thể nhịn được.
Bạch Thanh Dung nhìn ra được một chút không vui từ trong giọng điệu của Lâm Thành Phong, nhưng cô không hiểu Lâm Thành Phong lại khó chịu chuyện gì? Cô tiếp tục vô tư nói: “Dù sao thì sớm đã bị anh ăn sạch rồi, tôi không sao hết.”
“Em còn chưa có tư cách nói điều kiện với anh.” Lâm Thành Phong liếc mắt nhìn Bạch Thanh Dung từ trên xuống dưới: “Em tưởng anh rất có khẩu vị với bộ dạng như thế này của em à?”
Bạch Thanh Dung vừa nghe, trong lòng có một sự đau đớn không rõ, lúc trước người đàn ông này còn nói cái gì mà muốn ở bên cô suốt đời, bây giờ lại nói những lời này ra với cô, quả nhiên lời của đàn ông đều không thể tin.
“Không được pháp mang cơ thể mình ra trao đổi với anh.” Lâm Thành Phong thấy Bạch Thanh Dung không nói lời nào thì biết trong đầu cô gái nhỏ này lại đang suy nghĩ lung tung rồi, anh ôm ngang Bạch Thanh Dung lên, nghiêng ngườ lách vào trong phòng ngủ.
Bạch Thanh Dung bị Lâm Thành Phong ôm vào trong ngực, bàn tay nhỏ bé không tự chủ được vòng lên cổ anh. Bạch Thanh Dung nghĩ đến tiếp theo sẽ xảy ra một đống chuyện khiến người ta đỏ mặt tới mang tai, khuôn mặt nhỏ nhắn bắt đầu nóng lên, khẽ nỉ non: “Không phải là buổi tối sao?”
Lâm Thành Phong không chút thương tiếc ném Bạch Thanh Dung lên giường, cất giọng: “Ở bên cạnh anh không được phép nghĩ đến người đàn ông khác.” Tuy Bạch Thanh Dung bị ném lên giường nhưng lúc trước cô hoàn toàn không có chuẩn bị, đột nhiên rơi xuống khiến cô trật tay, vẻ mặt đau khổ: “Lâm Thành Phong, anh phát điên cái gì hả?”
“Không phải anh điên mà là em điên, em lại vì một người đàn ông xa lạ mà bàn chuyện trao đổi với chồng mình.” Lâm Thành Phong vô cùng khó chịu nhìn Bạch Thanh Dung, đối với người đàn ông khác, cô đều có thể hy sinh chính bản thân mình, thậm chí còn giao dịch với anh, anh thực sự quá dung túng cho người phụ nữ này rồi.
“Lâm Thành Phong, vì địa vị của chúng ta không bình đẳng, vì vậy tôi có những yêu cầu với anh chỉ có thể dùng hình thức giao dịch như thế này anh biết không?” Bạch Thanh Dung biết nguyên nhân Lâm Thành Phong tức giận, thất vọng nói những uất ức trong lòng mình ra.
“Ồ?” Lâm Thành Phong mang hàm ý sâu xa nhìn Bạch Thanh Dung, lẽ nào anh đối xử với cô không tốt hay sao? Người phụ nữ này sao lại có suy nghĩ quái lạ như thế chứ?
Bạch Thanh Dung chống người lên, bóp cánh tay, nghiêm mặt nói: “Anh là ông trùm kinh doanh Lâm Thành Phong, mà tôi chỉ là một người bình thường, chúng ta quen biết nhau vốn chỉ là một cuộc giao dịch, trừ giao dịch ra, tôi còn có thể nói gì với anh?”
“Còn có thể bàn luận về cuộc đời, về lý tưởng.” Lâm Thành Phong lạnh lùng mở miệng, thì ra nguyên nhân bọn họ luôn không thân mật được là đây. Trong lòng người phụ nữ này, quan hệ của bọn họ vẫn luôn là một cuộc giao dịch.
Lâm Thành Phong đi tới ngồi xuống bên cạnh Bạch Thanh Dung, đau lòng nhìn cô: “Anh vừa làm đau em sao?”
Bạch Thanh Dung lắc đầu: “Không sao.”
Người phụ nữ này không muốn nói gì với mình, vẫn luôn thích cậy mạnh, Lâm Thành Phong bất đắc dĩ thở dài một hơi trong lòng, mở miệng nói: “Chúng ta là vợ chồng, em có chuyện gì thì nói với anh, đừng cứ nghĩ giao dịch giữa vợ chồng với nhau xa lạ như thế.”
“Hơn nữa, em quên anh đã nói với em chúng ta phải sống với nhau cả đời hay sao? Em thật sự muốn cả đời này đối xử với nhau như khách với anh sao?” Giọng Lâm Thành Phong dịu dàng hơn rất nhiều, ở lâu với người phụ nữ này, anh cũng bắt đầu hiểu phải kiên nhẫn với người phụ nữ này.
“Lâm Thành Phong, anh nói cho tôi thời gian suy nghĩ. Tôi còn chưa đồng ý, vì vậy chúng ta vẫn chưa nhất định là phải sống với nhau cả đời.”
“Cô gái ngốc, em đã định trước chỉ có thể là người phụ nữ của anh thôi, trốn không thoát đâu.” Lâm Thành Phong ngang ngược nói, lo lắng nhìn cánh tay Bạch Thanh Dung, dịu dàng nói: “Tay đỡ hơn chưa?”
“Ừ, đỡ hơn rồi.” Bạch Thanh Dung gật đầu như con chim cút, Lâm Thành Phong giơ tay lên nhìn thời gian trên đồng hồ đeo tay: “Anh còn có việc bận, em ngoan ngoãn ở nhà nhé.”
Nghe thấy Lâm Thành Phong phải đi, Bạch Thanh Dung vẫn không quên xin cho Cố Sâm: “Vậy anh sẽ bỏ qua cho anh ta phải không?” Lâm Thành Phong buồn cười nhìn Bạch Thanh Dung: “Người đó chính là người trước kia vu khống em làm chứng cứ giả phải không? Anh ta đối xử với em như vậy, sao em còn bênh anh ta.”
“Anh ta làm sai là chuyện của anh ta, tôi chỉ không muốn thành quả cố gắng mấy chục năm của người khác bị mất đi vì tôi thôi.”
“Được, em nói thế nào thì anh sẽ làm như thế.”
“Lâm Thành Phong, cảm ơn anh.”
Lâm Thành Phong đứng dậy, nhìn xuống Bạch Thanh Dung: “Được rồi, từ khi chúng ta quen biết nhau tới nay, em đã nói cảm ơn với anh lần rồi.”
Bạch Thanh Dung giật mình, không ngờ anh lại nhớ rõ đến vậy.
“Thanh Dung, bỏ sự đề phòng trong lòng em xuống đi. Cho thời gian một tháng, chúng ta chung sống hòa bình với nhau.” Lâm Thành Phong bỏ lại những lời này rồi xoay người đi ra khỏi phòng ngủ.
Trong phòng làm việc của chủ tịch, cao ốc Hạ Thị, khu CBD thành phố X.
“Tề Vũ, rốt cuộc là chuyện gì? Hai người đang sống sờ sờ sao lại biến mất được?” Hạ Dũng đứng trước cửa sổ sát đất cực lớn nhìn xuống cả thành phố X phồn hoa, vẻ mặt u ám nói.
Tề Vũ rất ít khi nhìn thấy chủ tịch hay cười nhà mình bày ra một khuôn mặt lạnh lùng như thế, điều này khiến Tề Vũ càng rõ ràng hơn vị trí của người phụ nữ kia trong lòng chủ tịch, nghĩ đến những tin tức tra được, cậu ta thật sự không dám tưởng tượng khi chủ tịch biết rồi thì sẽ có biểu hiện gì.
Thấy Tề Vũ sau lưng rất lâu không mở miệng, Hạ Dũng mất đi sự kiên nhẫn còn sót lại, xoay người gầm nhẹ: “Sao vậy? Hôm qua cậu ở với phụ nữ, giờ đến lời cũng không nói ra được à?”
Sắc mặt Tề Vũ phức tạp, cậu ta hơi ngừng lại, mở miệng ấp a ấp úng nói: “Cô Bạch bị Lâm Thành Phong mang đi rồi.”
“Cái gì?” Hạ Dũng không nhịn được gầm lên giận dữ: “Chuyện khi nào?”
Tề Vũ chột dạ cúi thấp đầu: “Mấy ngày rồi.”
“Cho cậu thời gian một giờ đồng hồ, điều tra rõ cho tôi xem hiện giờ người đang ở đâu.” Hạ Dũng ra mệnh lệnh như quân vương, Tề Vũ đứng trước mặt anh căng thẳng tới mức trán đổ không ít mồ hôi.
Ánh mắt Hạ Dũng nhìn thành phố X phồn hoa, suy nghĩ cũng đã bay xa. Vài ngày trước vẫn luôn bận đến sứt đầu mẻ trán chuyện Lâm Thành Phong rút lui khỏi hạng mục mỏ kim cương ở Nam Phi, khó khăn lắm mới giải quyết xong, khi bay đến thành phố Y tìm Bạch Thanh Dung, sớm đã người không nhà trống rồi.
Điều khiến Hạ Dũng không giải thích được chính là, người vẫn luôn thành thục, đặt quyền lợi kinh doanh lên hàng đầu như Lâm Thành Phong lại bỏ qua lợi nhuận mấy chục tỉ, hủy bỏ hợp tác đầu tư với tập đoàn Hạ Thị.
“Lâm Thành Phong, chúng ta cứ đi xem.” Hạ Dũng nhìn khung cảnh ngoài cửa sổ, nhếch lên một nụ cười đẹp, dường như mọi thứ đều trong dự tính của anh.
Lâm Thành Phong đi rồi, Bạch Thanh Dung đi đến bệnh viện Maria chăm sóc bà Bạch, nhưng từ ngày đó sau khi Lâm Thành Phong trở về, bà Bạch chỉ để Bạch Thanh Dung nói chuyện với mình một lát rồi lại bảo cô nhanh chóng trở về nhà họ Lâm.
Nói là gả cho người ta nên phải đối xử hết lòng với Lâm Thành Phong, về nhà họ Lâm để chăm sóc chồng nhiều hơn. Bạch Thanh Dung biết mẹ suy nghĩ cho mình, quả thật không có một người đàn ông nào muốn mỗi ngày khi về nhà lại không nhìn thấy bóng dáng vợ mình.
Không chịu được những lời của mẹ mình oanh tạc, sau khi Bạch Thanh Dung cho mẹ uống thuốc xong bèn trở về nhà họ Lâm, vừa xuống xe đi vào cửa đã bị bảo vệ ngăn lại: “Cô chủ, đây là đồ một người đàn ông bảo tôi chuyển cho cô.”
Bảo vệ cung kính đưa một phong thư bằng da trâu màu vàng xám tới trước mặt Bạch Thanh Dung.
“Cảm ơn anh.” Bạch Thanh Dung nghi ngờ nhận lấy phong thư, quay vào biệt thự.
Bạch Thanh Dung ngồi trên ghế sofa ngoài phòng khách nhìn phong thư được gói kín, trên thư không viết chữ nào, Bạch Thanh Dung đảo qua toàn bộ những người sẽ viết thư cho cô trong đầu một lần, ở thành phố X, cô gần như không có bạn bè gì, ai lại viết thư cho cô?
Quan tâm đến nó làm gì, mở ra chẳng phải sẽ biết hay sao. Bạch Thanh Dung cẩn thận mở ra, trong phong thư chỉ có một bưu thiếp là một tác phẩm tranh sơn dầu, đề bút của tác giả là Cố Sâm.
Bạch Thanh Dung càng thấy khó hiểu, Cố Sâm đưa cho cô tấm bưu thiếp này để làm gì? Bạch Thanh Dung lật qua mặt trái bưu thiếp, ở đó có viết một đoạn, chữ viết rõ ràng, ngòi bút cứng cáp có lực:
“Thanh Dung, tôi cảm thấy vô cùng áy náy về chuyện trước kia tôi làm giả chứng cứ, sau khi rời khỏi trường, trong lòng tôi vẫn luôn tự trách, ngày đó giáo sư tìm tới tôi, bảo rằng nếu tôi nói hết sự thật ra, ông ấy sẽ trừ hết tất cả học phần của tôi. Thanh Dung cô có biết không, mỹ thuật tạo hình là mơ ước của tôi. Tôi cố gắng mười mấy năm, khó khăn lắm mới thi vào được học viện, khi đó vì bảo vệ bản thân, tôi đã nói những lời không nên nói. Tôi là một người hèn nhát, chuyện đó sẽ trở thành một vết nhơ trên người tôi. Tôi cũng không xứng đứng trước mặt công chúng ba hoa về những tác phẩm của mình, Thanh Dung, xin lỗi! Hy vọng cô sẽ tha thứ cho tôi.”
Ở chỗ đề bút là chữ ký của Cố Sâm, sau khi Bạch Thanh Dung xem xong bưu thiếp, cô bỏ lại bưu thiếp vào phong thư. Trái tim bình tĩnh lại gợn lên từng vệt lăn tăn, cô biết rất rõ sau lưng mỗi một sinh viên mỹ thuật tạo hình muốn tới gần học viện đều phải bỏ ra rất nhiều cố gắng, chịu đựng rất nhiều khó khăn, người ta cũng có hy vọng rất lớn vào chính bản thân mình.
Mặc dù Bạch Thanh Dung vẫn canh cánh trong lòng chuyện thôi học nhưng chuyện cũng đã qua lâu rồi. Trải qua nhiều chuyện như vậy, cách nhìn nhận, xử lý mọi chuyện của Bạch Thanh Dung đã thông suốt hơn nhiều. Trong lòng cũng tha thứ cho Cố Sâm, đôi khi đối diện với sự áp bức của người có quyền lợi lớn hơn mình, ngoại trừ thỏa hiệp, người bình thường như bọn họ còn có thể làm gì?
Bạch Thanh Dung cầm lấy điện thoại trên bàn bấm số gọi Lâm Thành Phong: “Lâm Thành Phong, anh đang bận sao?”
“Có chuyện gì vậy?” Lâm Thành Phong đang họp, nhìn thấy số điện thoại nhà thì lập tức nhận điện thoại.
“Tôi muốn gặp người họa sĩ đến nhà họ Lâm sáng nay, anh có thể cho tôi cách liên lạc không?” Bạch Thanh Dung nhẹ giọng nói.
“Cường sẽ sắp xếp.” Sau đó điện thoại truyền tới tiếp cúp máy tút tút tút.
“Người gì vậy, tôi còn chưa nói đã cúp máy rồi?” Bạch Thanh Dung cầm ống nghe ấm ức oán trách, nhưng nghe ý Lâm Thành Phong vẫn là đồng ý với mình, trong lòng cô vẫn coi như hài lòng.
Sau khi Lâm Thành Phong cúp điện thoại, tiếp tục nghe giám đốc tài vụ báo cáo thành tích của công ty trong cuộc họp. Nghĩ đến cô vợ nhỏ của anh cuối cùng cũng biết bình tĩnh nhã nhặn gọi điện thoại cho mình, trong lòng vẫn rất vui mừng.
Khóe miệng cũng lộ ra ý cười khiến người ta không dễ nhận ra, giám đốc tài vụ nhìn thấy khi mình báo cáo, sắc mặt chủ tịch rất tốt, trong lòng âm thầm kích động, chủ tịch đây là rất hài lòng với công việc của anh ta đây mà.
Bạch Thanh Dung và Lâm Thành Phong mới nói chuyện điện thoại xong chưa được bao lâu, Cường đã tác phong nhanh nhẹn đưa Cố Sâm đến nhà họ Lâm. Cái Cố Sâm nhìn thấy khi đi vào nhà họ Lâm chính là cảnh tượng như vậy.
Trên ghế sofa ở phòng khách có một cô gái tuyệt đẹp đang ngồi, cô đang chăm chú cúi đầu xem sách trong tay. Tia sáng mặt trời xuyên qua cửa sổ chiếu thưa thớt vào người cô, giống như cô đang mặc một chiếc áo khoác màu vàng vậy.
Cảnh này dường như chính là cảnh Cố Sâm đã tìm rất lâu, người đẹp trong tranh đột nhiên ngẩng đầu nhìn anh ta cười, nụ cười kia cực kỳ giống Mona Lisa: “Đàn anh, anh đã đến rồi.”
Giọng nói của Bạch Thanh Dung kéo Cố Sâm về từ trong suy nghĩ, lúc này Cố Sâm mới phát hiện ra mình đang ở nhà họ Lâm, bèn đáp: “Thanh Dung, cảm ơn cô đã mời tôi tới đây.”
Bạch Thanh Dung đứng dậy sai thím Trương đưa một ly trà cho Cố Sâm rồi phất phất tay với Cố Sâm: “Đàn anh đừng khách khí, ngồi xuống đi.”
Cố Sâm ngồi xuống: “Thanh Dung, cô nhận được đồ tôi đưa cho cô chưa?” Bạch Thanh Dung cầm ly trà lên, nhẹ nhàng nhấp một ngụm trà: “Đàn anh, chuyện quá khứ hãy để nó trôi qua đi, dù nói thế nào thì lúc đó cũng là anh đã cứu tôi.”
“Thanh Dung? Ý cô là cô đã tha thứ cho tôi?” Cố Sâm hơi kích động nói, anh ta khó hiểu nhìn Bạch Thanh Dung, nếu Bạch Thanh Dung thực sự tha thứ cho anh ta, vậy anh ta cũng yên tâm rồi. Trời biết mấy tháng nay, tối nào khi ngủ anh ta cũng trằn trọc, luôn hiện ra chuyện khi đó, cũng ôm lòng áy náy sâu đậm với Bạch Thanh Dung.
“Đàn anh, anh đồng ý đến nhà họ Lâm dạy tôi học vẽ không?” Sau khi nghe được câu này, trong lòng Cố Sâm lại càng kích động hơn. Bạch Thanh Dung thật sự đã tha thứ cho anh ta rồi, sau này anh ta có thể ngon giấc rồi.
Thấy Cố Sâm rất lau sau cũng không có phản ứng gì, Bạch Thanh Dung nghịch ngợm nói: “Xem ra đàn anh cảm thấy người học trò tôi đây quá ngốc, không muốn dạy, vậy tôi cũng không làm khó người khác nữa.”
“Đâu có đâu có, Thanh Dung, tôi quá kích động đó. Có thể có được sự tha thứ của cô, tôi thật sự không ngờ tới, đừng nói dạy cô vẽ, bảo tôi lên núi đao xuống biển lửa cũng được.”
Sau khi hai người hóa giải hết mâu thuẫn trước kia, Bạch Thanh Dung khó được gặp lại bạn cũ, kéo Cố Sâm trò chuyện vui vẻ một buổi chiều, Cố Sâm mới rời khỏi nhà họ Lâm.