Trần Thanh Trúc không để ý tới người kia mà nói luôn mục đích của mình với một giọng nói lạnh nhạt.
"Giúp tôi tra một người..."
Người bên kia cười đến thập phần vui vẻ nói.
"Haha... đại mỹ nhân của tôi ơi cô bây giờ cũng để mắt tới đàn ông hay sao? Tôi nói cô nghe trên thế giới này đàn ông chỉ toàn những kẻ giả dối... chỉ có phụ nữ với phụ nữ mới có thể mang đến hạnh phúc cho nhau mà thôi..."
Trần Thanh Trúc nhíu chặt lông mày, giọng nói hờ hững.
"Tôi không có hứng thú chơi trò chơi đồng tính, đồ giả chị đây không thích... chỉ thích đồ thật... đồ thật mới tốt..."
"Phụt... khụ... khụ... mẹ nó... cô học xấu xa từ bao giờ vậy hả?... hại chết chị đây sặc cà phê rồi..."
Người phụ nữ đầu dây bên kia kích động ho lên sặc sụa không ngừng.
Trần Thanh Trúc kéo nhẹ khóe môi, nói.
"Tra ra cho tôi toàn bộ thông tin về người kia... cô sẽ có thứ kia..."
Người phụ nữ kia nghe Trần Thanh Trúc nói xong thì im lặng một vài giây, rồi lại cười phá lên.
"Haha... được... thành giao..."
Cúp máy Trần Thanh Trúc cười nhẹ một tiếng, đi đến bên laptop mở ra một phần email mới được chuyển đến.
~~~~~~~~
"Anh Tin Tin... em muốn ăn gà rán... đi mà..."
Ngoài cổng trường ba đứa nhóc đang đứng dưới một bóng cây to. Cô nhóc với một chiếc váy màu hống phấn kiểu dáng công chúa, trên đầu thắt hai bím tóc, khuôn mặt trắng hồng phúng phính, nắm tay một cậu nhóc làm nũng. Bên cạnh là một cậu nhóc đưa tay lên xoa xoa trán bộ dáng đau đầu không thôi.
Tin Tin nhìn cô nhóc đang nắm tay mình mè nheo liền nhỏ giọng dụ dỗ.
"Hôm qua mới ăn rồi, hôm nay không thể ăn nữa như vậy sẽ không tốt cho sức khỏe, sẽ bị béo phì ra đó. Mà béo sẽ rất xấu không ai thèm yêu đâu... Bống ngoan, nghe lời thì sẽ được nhiều người yêu..."
Bé Bống hơi chu cái miệng nhở lên hỏi lại.
"Vậy anh Tin Tin cũng yêu em chứ?"
Tin Tin:"Có chứ... Bé Bống vừa ngoan lại ngne lời, còn vô cùng xinh đẹp... ai ai cũng yêu cả."
Bé Bống cười tít mắt thích chí liền nói.
"Vậy em sẽ không đòi ăn gà rán nữa...nhưng..."
Tin Tin thấy biểu tình rối rắm của cô nhóc thì liền nói.
"Một tháng ăn hai lần..."
Bé Bống hai mắt tỏa sáng nhìn Tin Tin, đến trên má của cậu nhóc hôn một cái thật kêu.
"Anh Tin Tin là tốt nhất..."
Bin liếc xéo đứa em gái của mình một cái, nói.
"Con nhóc vô lương tâm, anh chăm sóc em hết lòng cũng không có thấy em nói anh tốt nhất bao giờ..."
Bé Bống liền chạy đến chỗ anh trai hôn một cái thật kêu lên má anh mình, nói.
"Anh trai cũng là tốt nhất."
Bin nhéo mũi em gái mà mắng.
"Cái đồ dẻo miệng..."
Bin quay sang nói với Tin Tin.
"Mấy cái đứa kia cứ nói cậu như vậy cậu vẫn chịu sao?"
Tin Tin lắc lắc đầu nhỏ của mình.
"Kệ chúng nó, không cần quan tâm tới làm gì cả."
Bin:"Cậu cứ để như vậy chúng nó càng quá đáng hơn... hừ... phải làm gì để cho bọn nó chừa cái thói bắt nạt người khác đi."
Tin Tin:"Cậu kệ đi... mình không muốn rắc rối đâu..."
Bin tức giận nhìn cậu bạn nói.
"Cậu đúng là nhịn được... mấy thằng đó chúng nó cậy nhà chúng nó giàu nên khinh người, nhưng chúng ta cũng đâu có kém sao phải sợ bọn nó..."
Tin Tin:"Mình không sợ bọn nó, mình chỉ là không muốn mang đến rắc rối cho mẹ mình mà thôi. Đến trường để học, hơi đâu mà quan tâm tới mấy đứa tôm tép không hơi thở ảnh hưởng ấy làm gì..."
Bin:"Được rồi mình sẽ nghe theo lời cậu lần này...:
Tin Tin:"Ừm..."
Bin:"Nhưng cậu nó đang làm mai cho mẹ cậu mà, bao giờ cậu sẽ có một người bố nữa đây?"
Tin Tin:"Cứ từ từ rồi khoai sẽ nhừ..."
Lúc này xe đón ba đứa nhỏ cũng tới nơi, ba đứa nhóc theo nhau lên xe trở về.
Tin Tin về đến nhà thấy Trần Thanh Trúc đang ở nhà cậu liền nói.
"Mẹ hôm nay ở nhà sao?"
Trần Thanh Trúc nhìn con trai mỉm cười dịu dàng.
"Ừm, con hôm nay cũng trở về sớm vậy?"
Tin Tin:"Bọn con hôm nay được cho nghỉ sớm hơn mọi khi."
Trần Thanh Trúc với điều kiển tivi mở lên, kênh cô mở ra là một kênh dàng riêng cho thiếu nhi.
Tin Tin nhìn mẹ mình nói.
"Con muốn xem chương trình kiến thức... mẹ... mẹ lớn rồi còn xem hoạt hình không thấy mất mặt sao?"
Trần Thanh Trúc lườm cậu nhóc một cái.
"Con bớt nói nhảm lại đi. Xem hoạt hình có gì là không tốt, rất dễ thương và trong sáng, rất thích hợp để giải trí sau một ngày làm việc mệt mỏi..."
Tin Tin lè lưỡi lắc đầu một cái rồi đi vào phòng mình.
Bốp... một cái gối lăn long lóc dưới sàn nhà.
Trần Thanh Trúc hét lên.
"Thằng nhóc thối..."
~~~~~~~~
Reng reng...
"Alo... hả... biết rồi... vậy chị thông báo cô ta đến đúng giờ... "
Trần Thanh Trúc nhận lời tạo hình cho Đào Hà Trang để cô ta tham dự buổi lễ trao giải giải thưởng Mai Vàng. Một giải thưởng có uy tín và tiếng vang lớn của giới giải trí trong nước.
Trần Thanh Trúc là người coi trọng giờ giấc, khi cô đến trước mười phút và còn phải chờ Đào Hà Trang đến muộn cô cảm thấy vô cùng bức xúc.
Lục Vĩ Thanh thấy cô đang khó chịu liền đi đến nói với quản lý của Đào Hà Trang.
"Cô nói cô Hà Trang bên cô có tới hay không đây?"
Quản lý vương nhìn sang nói.
"Có... có... chắc là kẹt xe rồi.)
Trần Thanh Trúc ngó qua đồng hồ một lần, nói.
"Nếu mười phút nữa cô Hà Trang không tới tôi sẽ hủy đi lần tạo hìn này... nhận tạo hình cho một người khác..."
Quản lý Vương nghe Trần Thanh Trúc nói xong liền lau mồ hôi lạnh. Đi ra ngoài gọi điện thoại cho Đào Hà Trang.
(Còn tiếp)