"Tuệ Tuệ, để con chịu khổ rồi!"Cả người Diệp Tuệ được bao quanh bởi hơi thở ấm áp của ông, thanh âm từ trong miệng ông phát ra chứa đầy tang thương, phút chốc như già thêm tuổi.Tay chân cô không biết nên đặt vào đâu, cô bối rối vô cùng!Tình thương của cha...!thứ mà từ lúc nhỏ cô luôn khao khát, đến bây giờ đã sớm không còn mong đợi.
Không ngờ, ngay lúc này đây, cô lại được bao bọc bởi vòng tay ấm áp của cha.Nước mắt cô lăn xuống, nhẹ nhàng trượt qua gò má xinh đẹp, trong vô thức, cô cất giọng nghẹn ngào:"Cha ơi..."Tống Thanh Tiêu vỗ nhẹ vào lưng cô, sau đó buông cô ra, dẫn cô vào phòng gặp mẹ.Hai cha con cùng nhau đến trước cửa phòng, theo sau còn có Tống Vũ, giây phút này, trong lòng Diệp Tuệ vô cùng khẩn trương.Lúc còn ở Diệp gia, cha nuôi của cô tuy rằng đối xử với cô lạnh nhạt vô tình, nhưng ít nhất ông ta cũng không ngược đãi cô.
Điều này khiến cho vị trí của người cha trong trái tim Diệp Tuệ vẫn còn một chút, không đến mức hận thấu xương.Còn mẹ nuôi...!nghĩ đến mấy năm cực khổ ở Diệp gia, trong lòng cô chợt nhói đau.Không biết mẹ ruột cô sẽ như thế nào đây? Bà ấy có luyến tiếc năm tình cảm với Tống Khinh Dao mà ghét bỏ cô hay không?Suy cho cùng, trái tim phụ nữ vốn dĩ mềm yếu, năm tình cảm, năm xem Tống Khinh Dao như con ruột, sao có thể vì cô mà buông bỏ đây?Cô sợ...Cô sợ mẹ chỉ xem cô như một người xa lạ có cùng dòng máu với bà mà thôi.Nói gì đi nữa thì cô cũng là con người, cô cũng có trái tim, dù ý chí có mạnh mẽ sắt đá đến đâu cũng biết đau lòng, tổn thương.Cố gắng loại bỏ dòng suy nghĩ vẩn vơ ra khỏi đầu, mang tâm trạng thấp thỏm, nương theo tiếng gõ cửa của anh trai, cánh cửa từ từ được mở ra, khuôn mặt lạnh nhạt của một người phụ nữ xuất hiện trước mắt cô.Người phụ nữ này là Dương Hạ Châu, cũng chính là mẹ cô..
.
.
.
..
.
.
.
.
.
.
.
.
..