Chương
Lê Minh Dương đã sớm không chống đỡ được nữa rồi, thấy sự kiên nhẫn của Hà Dĩ Phong đã sắp hết anh ta cũng không dám lấy sự tự do của cả đời mình ra đánh cuộc, bèn cố gắng kéo bà Lê rời khỏi đây ngay lập tức.
Mà bà Lê vẫn thấy không cam lòng, còn chưa muốn từ bỏ.
“Thôi được rồi mẹ à, núi xanh vẫn còn đây thì sợ gì không có củi đốt chứ”
Lê Minh Dương nhỏ giọng thì thầm bên tai bà Lê, bà ta thấy cũng hợp lý rồi nên thôi không giằng co với con trai nữa, ủ rũ rời đi cùng với Lê Minh Dương.
Hà Dĩ Phong nhìn theo bóng hai người đang dần đi xa, quay người lại nói với đám phóng viên.
“Chuyện các người nghe thấy hôm nay tốt nhất là hãy giữ kín trong bụng mình đi, nếu ngày mai tôi thấy trên báo có bất kỳ thông tin gì thì liệu mà gánh vác hậu quả!”
Đám phóng viên nhìn nhau, thế lực của Hà Dĩ Phong này ở đây cũng là số một số hai, bối cảnh gia đình càng thêm phức tạp, không khó để tưởng tượng ra hậu quả khi đụng tới người này, ai lại không sợ chết mà muốn làm cánh chim đầu đàn cơ chứ.
“Tất cả giải tán hết đi, về đi!”
Trương Nhất Bạch xua xua tay, đám phóng viên ai nấy đều không cam lòng, nhưng cũng chỉ có thể rời đi.
“Chủ tịch, điện thoại của anh đang kêu!”
Trương Nhất Bạch thấy đám phóng viên đã đi rồi, chỉ vào túi quần của Hà Dĩ Phong vẫn đang đứng đó chưa đi.
“Ừ rồi, cậu về đi. Trương Nhất Bạch đúng không?”
“Vâng thưa chủ tịch!”
“Thăng chức lên thành tổng thanh tra Nhân sự! Lập tức nhậm chức!”
“Cảm ơn anh, cảm ơn chủ tịch!”
Vừa nghe thấy bản thân được đề bạt lên, Trương Nhất Bạch kích động đến mức không ngừng khom lưng nói lời cảm ơn.
“Được rồi, cậu làm tốt lắm, đi đi”
“Vâng!”
Lúc này Hà Dĩ Phong mới lấy di động ra, trên màn hình điện thoại hiển thị tên Lê Minh Nguyệt, nơi mềm mại trong lòng anh như có thứ gì đó quét ngang.
Ngón tay anh gõ nhẹ vài cái, gọi lại.
“Sao rồi anh? Anh xử lý chuyện công ty xong hết chưa? Em có nấu món anh thích ăn này, mau về nhà nhé!”
Từ đầu bên kia vang lên giọng nói của Lê Minh Nguyệt, có vẻ tâm trạng của cô đang rất tốt, khiến cho Hà Dĩ Phong cũng vui lây.
“Vì sao em lại vào bếp nữa rồi, không phải anh đã nói mấy chuyện này cứ để giúp việc làm cho sao? Bây giờ em đang mang thai, không được làm gì quá sức cải”
Trước mặt người mình yêu, Hà Dĩ Phong cư xử như một đứa trẻ lại như một người trưởng thành.
Vừa ngây thơ lại có thêm lo lắng.
“Rồi rồi, anh cứ yên tâm, cục cưng nhà anh vẫn còn tốt lắm, em chỉ đứng trong bếp hướng dẫn bọn họ thôi, không tự tay làm đâu!”
“Vậy mới được chứ!”
Hà Dĩ Phong hài lòng gật đầu.
“Thế thì anh mau làm việc đi rồi về nhà, em chờ anh cùng ăn cơm!”
“Được rồi, anh nghe vợ anh hết, giờ anh làm xong rồi, về ngay đây”