Chương
Người đàn ông này bị điên rồi! Ở trước mặt Minh Nguyệt mà anh ta dám trực tiếp ra tay với Lê Đức Dương! Đây là điều mà họ không bao.
giờ nghĩ đến!
“Dừng tay lại!”
Nhìn thấy cảnh tượng đã mất kiểm soát, Minh Nguyệt muốn đứng lên ngăn cản, nhưng bởi vì quá lo lắng nên cô trượt chân do nước trà mới bị đổ trên mặt đất, may mà cô nhanh tay dựa vào chiếc bàn phía sau, nhưng cơ thể vẫn bị đập mạnh vào mép bàn.
“Ap Minh Nguyệt vô thức lấy tay che bụng dưới của mình, nhưng bên trong cơ thể vẫn có cảm giác đau đớn, khó chịu.
Mẹ Lê phản ứng đầu tiên vội buông Hà Dĩ Phong ra rồi đi đến giúp đỡ Minh Nguyệt.
“Minh Nguyệt, con bị sao vậy?”
Nghe thấy giọng nói của mẹ Lê, Hà Dĩ Phong bỏ tay ra khỏi cà vạt của Lê Đức Dương, xoay người đẩy mẹ Lê ra và bế Minh Nguyệt lên.
“Làm sao vậy? Sao lại bị thế này? Minh Nguyệt, em có sao không?”
Từng giọt mồ hôi to như hạt đậu chảy ra từ trán Minh Nguyệt, sắc mặt của Hà Dĩ Phong tái nhợt vì sợ hãi, giọng nói của anh trở nên run rẩy, khuôn mặt của Lê Đức Dương và Mẹ Lê tái mét vì sợ hãi.
“Nếu như Lê Minh Nguyệt và con của tôi xảy ra chuyện gì, tôi sẽ không bỏ qua cho các người đâu”
Hà Dĩ Phong lạnh lùng lườm Lê Đức Dương và mẹ Lê, sau đó bế Lê Minh Nguyệt chạy ra ngoài.
“Dương à, con có sao không?”
Mẹ Lê đau lòng chạy đến đỡ Lê Đức Dương và kiểm tra tình trạng vết thương trên mặt anh ta.
Nhìn thấy khuôn mặt bê bết máu của anh ta, trái tim bà đau đớn không thôi, bà ta dường như đã quên mất đứa con gái vừa ngã của mình, như thể mình hoàn toàn không có con gái.
“Mẹ ơi, hình như chúng ta gây họa rồi!”
Hai mắt Lê Đức Dương đờ đẫn đứng nguyên tại chỗ, máu mũi không ngừng chảy ra nhưng anh ta mặc kệ.
“Mẹ biết, chẳng qua trước tiên chúng ta nên đến bệnh viện xử lý vết thương cho con, nhân tiện thăm Lê Minh Nguyệt, hy vọng con bé không Saol”
Mẹ Lê nhìn thoáng qua chỗ Lê Minh Nguyệt vừa ngã xuống, vết trượt vẫn còn đó, nước trà còn chưa khô, nghĩ đến đứa bé trong bụng Lê Minh Nguyệt khiến người ta sợ hãi.
Mặc dù bà ta không có nhiều tình cảm với Lê Minh Nguyệt, nhưng chưa bao giờ mà muốn làm hại tới đứa bé trong bụng Lê Minh Nguyệt, bà chỉ muốn lợi dụng tình yêu của Hà Dĩ Phong dành cho Lê Minh Nguyệt để có được nhiều lợi ích hơn từ Hà Dĩ Phong.
Nếu có chuyện gì xảy ra với Lê Minh Nguyệt, thì kế hoạch của họ sẽ thất bại.
Hơn nữa, chỉ sợ Lê Minh Nguyệt rất quan trọng với Hà Dĩ Phong, nếu không vừa rồi Hà Dĩ Phong cũng không trở nên thẹn quá hóa giận mà ra tay thẳng thừng với Lê Đức Dương.
Lỡ Lê Đức Dương gặp chuyện không may, Hà Dĩ Phong tức giận đối phó với bọn họ, thì thật là thảm hại!
“ừ”
Mẹ Lê máy móc đưa Lê Đức Dương đi bệnh viện. Mà lúc này, Hà Dĩ Phong đang trên đường đến bệnh viện với tốc độ nhanh nhất.
Lê Minh Nguyệt ngồi bên ghế lái phụ, sắc mặt tái nhợt không còn chút máu, cảm giác đau đớn ở bụng dưới không thuyên giảm chút nào.
“Dĩ Phong! Nhất định phải giữ được đứa bé! Không cần để ý đến em, bảo vệ con của chúng ta!”
Giọng nói của cô không lớn, nhưng Hà Dĩ Phong vừa vặn nghe rõ.
“Chớ nói linh tinh! Con sẽ không sao, em cũng sẽ không sao!”