Chương
Nhìn theo bóng dáng cô như biến thành một đứa trẻ đang cực kỳ vui sướng khi được đi trên cát.
“Cha ơi, mau đến đây, ở đây có một con sò nè!”
Một giọng nói của trẻ con rất trong trẻo vang lên thu hút sự chú ý của cô.
Cô gái nhỏ đang mặc một chiếc váy hoa, mỉm cười ngồi xổm trên mặt đất, chỉ tay vào một vỏ sò trên cát, vừa ngạc nhiên, vừa vui mừng nhưng cũng có chút sợ, cô bé sợ con sò sẽ lập tức biến mất, không dám dùng tay chạm vào, chỉ có thể đợi bố đang ở đăng xa đến giúp cô bé bắt.
Cha của cô bé còn rất trẻ, trông vẫn còn đẹp trai ngời ngời, bước đến cưng chiều con bé, giúp cô bắt lấy con sò, sau đó lại nhặt lên ông lại hù cô bé một chút, cô biết là cha sẽ dọa cô nhưng vẫn phối hợp mà chạy đi, một tràng cười ngân lên như tiếng chuông bạc xen lẫn với tiếng sóng biển khiến hai tai Trần Hi Lam như nổ tung.
Hình ảnh này rất quen thuộc, giống như cô đã nhìn thấy nhiều năm trước, lúc đó cha cô cũng yêu thương cô như vậy, hạnh phúc đơn giản chỉ là như vậy thôi, thậm chí cô còn vui hơn cả cô bé kia nữa, còn có một người anh trai cùng đuổi bắt với mình.
Nhưng bây giờ, tất cả mọi thứ đã thay đổi hết rồi.
Nhìn theo ánh mắt chăm chú của Trần Hi Lam, Minh cảm nhận được cô đang thấy mất mát.
“Mệt không? Đăng kia có một tảng đá, nếu mệt thì sang kia ngồi nghĩ một lát!”
Minh nhìn cô bình thản hỏi một câu, nhưng thật sự trong lòng đã trở nên bối rối từ lâu rồi.
Cho dù là Trần Hi Lam hay là James, anh đều hiểu rất rõ.
Có điều Trần Hi Lam đang đứng trước mặt anh, cũng chẳng qua chỉ là giống như người xa lạ, bèo nước gặp nhau mà thôi.
‘ừ”
Trần Hi Lam gật đầu, liếc nhìn Mình rồi nhìn về tảng đá cách đó không xa, miễn cưỡng nở một nụ cười.
Sau đó thờ ơ bước đến tảng đá.
Lúc này hoàng hôn đang dần buông, ánh mặt trời ban chiều chiều qua làm cho tảng đá vẫn còn sót lại chút hơi nóng.
Sóng biển vỗ nhẹ vào bờ đá, yên ả và trầm tĩnh.
Trần Hi Lam vứt đôi giày trong tay sang một bên, ngồi lên tảng đá ngầm đó nhắm mắt lại, thả hai chân ngâm vào trong nước biển, hai tay chống lên tảng đá, ngửa người ra phía sau, cảm nhận làn gió biển thổi qua, âm thanh của tiếng sóng vỗ.
Minh ngồi bên cạnh cô.
“Anh nói xem vì sao con người lại muốn sống?”
Giọng nói của Trần Hi Lam hòa vào với tiếng gió biển nhẹ nhàng thổi vào bên tai anh.
Minh nhìn sang cô, hàng lông mi vừa dày vừa dài, mái tóc xõa dài như thác nước, làn da hồng hào mịn màng, đôi môi đầy gợi cảm, cô vẫn như cũ nhắm mắt hưởng thụ từng giây từng phút, cô trông thật xinh đẹp biết bao nhiêu.
“Bởi vì chỉ có sống, mới có thể gặp được người mà em muốn gặp.”
Khế nhếch môi lên, Minh nhẹ nhàng nói ra, mặc dù âm thanh rất nhỏ nhưng Trần Hi Lam lại vô tình nghe được.
Trần Hi Lam mở mắt ra nhìn anh, Minh vội vàng xoay đi chỗ khác, giống như một đứa trẻ đang nhìn trộm bị phát hiện, anh đánh mắt nhìn về phía biển xa xôi có chút ngại ngùng.
“Tôi đã gặp được người tôi muốn gặp, thế nhưng bây giờ anh lại thuộc về người khác mất rồi”
Trần Hi Lam nhàn nhạt trả lời, trong đầu hiện lên hình ảnh của Hạ Huy Thành ngày hôm đó ở sân bay, người có đôi lông mày đẹp như tranh vẽ.
Hạ Huy Thành à, có lẽ anh chính là tiếc nuối lớn nhất trong cuộc đời của cô, thậm chí đứng trước mặt anh, cô đã rất nhiều lần tự tiếp thêm dũng khí để mình tiến lên nhưng sau đó lại chạy trối chết.