Chương
Minh bình tĩnh đáp lại, cảm thấy trong lòng cô đang rất cô đơn, thật ra dáng vẻ này của Trần Hi Lam khiến anh rất đau lòng.
“Anh Thật sự rất đặc biệt đó, nếu là người bình thường nghe được những lời tôi nói, sợ rằng đã cụp đuôi chạy mất rồi”
Trần Hi Lam dáng vẻ nghiêm túc của Minh mà bật cười.
“Không đến mức đó chứ!”
Người con gái mình thích đồng ý lời mời của mình, bất kể mục đích của cô ấy là gì cũng được.
“ừP Trần Hi Lam nghiêm túc gật đầu, ngắm nhìn Minh, cô không biết nói gì nữa.
“Anh đã bao giờ cảm nhận được mùi vị của việc bị người khác lừa dối chưa? Nhất là người cực kỳ đặc biệt thân cận với mình, đột nhiên có một ngày bị vạch trần anh ta là một con sói đội lốt người. Anh ta đã làm ra rất nhiều chuyện xấu xa, xấu xa đến mức ngay cả anh cũng không tin anh ta là người thân cận nhất mà mình đã từng hết mực kính trọng.”
€ó thể hoàn cảnh vừa mới nói, hoặc có thể Minh thật sự là một người biết lắng nghe, nhất thời Trần Hi Lam không thể khống chế được cảm xúc của bản thân, liều mạng muốn trút ra hết bầu tâm sự.
“Tôi không có người thân, tôi bị đưa vào trại trẻ mồ côi từ khi còn rất nhỏ, sau đó được người ta nhận nuôi, mới có tôi của ngày hôm này.
Tôi không thể cảm nhận được những cảm xúc đó của em, bởi vì tôi không có cơ hội, nhưng tôi biết chắc một điều có lẽ bây giờ em đang rất buồn”
Minh nhìn Trần Hi Lam mỉm cười, anh biết người Trần Hi Lam nhắc.
đến là .James, cũng biết được trong lòng cô đang rất đau đớn, nhưng anh cũng biết mình không thể làm được gì.
Từ lúc mình sinh ra đến giờ, đây là lần đầu tiên anh nhẹ nhàng nói chuyện với một người.
“Anh không có người nhà!” Trần Hi Lam sững sờ, lại ngay lập tức bịt miệng của mình lại. “Xin lỗi, không phải tôi cố ý động vào chuyện riêng của anh đâu”
Trần Hi Lam ngại ngùng nhìn liếc Minh, cô có thể cảm nhận được.
trong lòng Minh có bao nhiêu phần là sự không thoải mái.
Cô vẫn luôn cảm thấy anh ta chỉ là trời sinh lạnh lùng, ngạo mạn, không thích thân thiết với người khác, không ngờ rằng anh ta lại là một người không có tuổi thơ. Cô hơi nhíu mày, quả nhiên nhưng người có tính cách đặc biệt luôn luôn là những người đều có quá khứ.
“Không sao, tôi quen rồi”
Minh cười một tiếng, bày ra dáng vẻ không có chuyện gì.
“Tuy rằng tôi không thảm hại như anh nhưng từ nhỏ tôi đã không có mẹ, cả tôi và anh trai đều do một tay cha nuôi dưỡng, chăm sóc chúng tôi cho tới khi trưởng thành. Vì thế ít nhiều gì chúng ta cũng có chút đồng cảnh ngộ” Trần Hi Lam cười, làm ra vẻ thoải mái, ung dung nói “Có điều…” Trần Hi Lam khựng lại, đưa tay lên xua qua xua lại: “Thôi bỏ đi, không nói nữa, một ngày đẹp trời như vậy nhắc đến những chuyện này làm cái gì”
Đột nhiên cô đứng lên, tay đặt bên miệng làm thành hình một cái loa hét lớn với bờ biển ở trước mặt: “AI A..” Có lẽ hét lớn lên như thế có thể giải phóng áp lực, Trần Hi Lam càng hét càng lớn tiếng: “A..”
Đột nhiên nghe thấy âm thanh không giống của âm thanh của mình truyền tới, Trần Hi Lam quay đầu nhìn Minh một cái, Minh buông thõng bàn tay xuống, thở phào một hơi cười với Trần Hi Lam. Nụ cười rạng rỡ để lộ hàm răng trắng bóc khiến lòng người dạt dào sự ấm áp.
“Nếu bây giờ mà có vài lon bia thì còn tốt hơn nữa!” Trần Hi Lam giang tay ra, cũng cười với anh ta.
“Cô chờ một chút!” Minh từ trên hòn đá ngầm nhảy xuống.