Chương
Minh nhìn về phía sau thấy chiếc túi cô đã cầm khi tới đây, thở dài một hơi, lấy tờ giấy trong túi quần ra rồi đặt vào trong túi của cô. Sau đó mặc kệ cô bé này có đồng ý hay không, cõng cô trên lưng đi về hướng để đỗ xe của mình. Dần dần khoảng cách vài trăm mét giống như đi qua cả một thế kỉ, cô và anh ta dựa sát vào nhau như thế này, cảm nhận được nhịp tim đang đập của cô, Minh cảm thấy dường như anh ta đang cõng cả thế giới ở trên lưng. Nhưng khoảng thời gian này lại ngắn ngủi như thế, ngắn ngủi đên nỗi dường như chỉ là một thoáng qua.
Một bên khác, Trần Hi Tuấn ở trong nhà mất kiên nhãn vất điện thoại trong tay xuống. Không phải anh chỉ không ra ngoài cùng cô, nói nặng lời với cô vài câu thôi sao, có đến mức không thèm nghe điện thoại của anh không?
“Thùng thùng thùng!”
“Ai đó!” Tiếng gõ cửa làm cắt ngang suy nghĩ của Trần Hi Tuấn, chẳng lẽ là Trần Hi Lam đã trở về rồi sao?
Anh ta vội vàng chạy ra mở cửa, vốn dĩ Trần Hi Lam say bí tỉ đứng dựa vào cửa, anh vội vàng mở cửa như vậy trực tiếp làm cô té nhã vào người anh.
“Sao lại uống nhiều thế này? Em về nhà bằng cách nào thế?” Trần Hi Tuấn ngó đầu ra nhìn ra bên ngoài mà không nhìn thấy ai, cũng quá là kì lạ rồi.
Mà Minh vẫn luôn trốn trong một góc rế cho tới khi nhìn thấy Trần Hi Lam được Trần Hi Tuấn đưa vào trong phòng mới yên tâm thở phào một hơi sau đó quay người xuống lầu.
” Trần Hi Lam lười biếng vặn vẹo thắt lưng, lúc tỉnh lại đã là sáng ngày hôm sau rồi. Cô ấy nhìn ngó bốn xung quanh, đập vài cái vào đầu mình, chẳng lẽ hôm qua là do cô nằm mơ sao?
“Anh ơi!” Mặc áo ngủ, vuốt qua mái tóc rối bù xù của mình, nhìn Trần Hi Tuấn đang làm bữa sáng, mềm giọng gọi anh một tiếng.
“Bà nội của tôi ơi, cuối cùng thì cô cũng chịu tỉnh rồi!” Trần Hi Tuấn không có chút yêu chiều nào trừng mắt nhìn cô, mang bữa sáng đặt lên bàn.
“Có còn thấy choáng đầu không, mau qua đây ăn chút gì đi.”
“Vâng, còn hơi choáng một chút. Không đúng, lời nói này của anh còn có hàm ý khá rần Hi Lam dùng dĩa cắm vào một miếng gà rồi đưa vào trong miệng, bất mãn nhìn Trần Hi Tuấn.
“Em còn không biết xấu hổ mà nói anh sao, tối qua em đã làm gì vậy!”
“Tối qua, tối qua, em đã làm gì rồi!” Trần Hi Lam mở to hai mắt nhìn Trần Hi Tuấn, chẳng lẽ đã xảy ra chuyện gì bị Trần Hi Tuấn phát hiện rồi Nếu như thế thật thì ngượng lắm ấy.
“Em thật sự không nhớ gì nữa sao?” Trần Hi Tuấn nhìn chăm chú vào ánh mắt của cô ấy, dáng vẻ bảo cô cứ tiếp tục giả vờ đi, cô cử thử giả vờ tiếp đi cho anh xem nào.
“Không nhớ gì nữa” Trần Hi Lam vẫn lắc đầu.
“Tối hôm qua em nôn ra đầy người anh, thế mà em lại không nhớ gì nữa” Trần Hi Tuấn làm ra dáng vẻ muốn cắn người nhìn Trần Hi Lam.
À, chỉ có việc này à!” Trần Hi Lam giống như được thở phào một hơi, tiếp tục ăn sáng như chưa hề có chuyện gì xảy ra.
“Em còn tưởng là chuyện gì? Còn có vấn đề này chẳng lẽ không nghiêm trọng sao? Tại sao lại đi uống rượu? Uống cùng với ai?”
“ yya, anh à, uống rượu say rồi nôn không phải là chuyện rất bình thường sao? Từ khi nào mà anh trở nên dài dòng như thế vậy’ Trần Hi Lam thờ ơ trả lời câu hỏi của Trần Hi Tuấn, ánh mắt cũng nhìn chăm chằm vào đĩa đồ ăn trên bàn, không thèm đếm xỉa gì tới Trần Hi Tuấn.
“Yô, em đây là thái độ gì thế? Trọng điểm câu hỏi của anh không phải là cái nảy?” Trần Hi Tuấn cười nhìn Trần Hi Lam, giống như đã bắt được một sự việc vô cùng thú vị.
“Anh, anh đừng nhạy cảm lo lắng như thế có được không nào, chỉ là em đi gặp một người bạn sau đó uống chút rượu, không phải giống như anh đang nghĩ đâu!”