Chương
Trần Hi Tuấn giúp Trần Hi lam suy nghĩ kỹ lại, vẻ mặt cậu ta có chút đắc ý nhìn Trần Hi Lam.
Trần Hi Lam hiểu ý Trần Hi Tuấn, cô ta cũng không phản bác lại, chỉ liếc nhìn Lâm Quân một cái, thấy Lâm Quân cũng gật đầu, sau đó anh mở điện thoại di động ra cho Trần Hi Lam xem.
“Cô xem có phải người này hay không?”
Ảnh trên di động là hình Minh và Jackson bị người của Hà Dĩ Phong chụp lén.
Trần Hi Lam nhìn thoáng qua ảnh chụp, tuy răng trên ảnh Minh bịt mặt kín mít nhưng cô ta chỉ cần liếc mắt một cái là có thể nhận ra, chính bản thân cô ta cũng cảm thấy kỳ lạ bởi cô ta cũng chỉ mới gặp Minh có vài lần.
“Chính là anh ta”
Trần Hi Lam khẳng định gật đầu, trong lòng cô ta có chút lạnh lo, ban đầu cô ta cho rằng Minh chỉ là một người đặc biệt mà cô ta quen, trong lòng từ lâu đã âm thầm coi anh ta như một người bạn.
Thế nhưng nếu anh ta thật sự là thuộc hạ của cha, hơn nữa còn xuất ở dây, lẽ nào là có âm mưu gì, đang muốn lợi dụng cô ta sao.
“Cô không cần nghĩ nhiều như vậy, tôi nghĩ có lẽ Minh chính là tên lần trước xuất hiện ở bệnh viện để làm hại Lê Nhật Linh”
Lâm Quân như hiểu được Trần Hi Lam đang nghĩ gì, anh nói anh ta không thành công, bị Hà Dĩ Phong đuổi theo, khi đến bãi đỗ anh ta nói nếu muốn biết cha cô muốn giở trò gì thì phải để cho anh ta đi”
“Ý của anh là anh ta muốn phản bội cha tôi, anh ta có khả năng sẽ giúp đỡ chúng ta?”
Trần Hi Tuấn hiểu ý Lâm Quân, cậu ta hỏi anh một câu.
“Đúng, có thể nói là như vậy”
Lâm Quân gật đầu.
“Vậy nếu người này chính là Minh vậy chứng tỏ Minh không phải người xấu, anh ta cũng không lợi dụng tôi mà chỉ là thông qua tôi để truyền đạt tin tức cho mọi người! Đúng thế không!”
Nghĩ như vậy, trong lòng Trần Hi Lam thấy thoải mái hơn đôi chút, cô đã bị người ta lừa quá nhiều nên ắt hẳn sinh ra cảm giác một lần bị rắn cắn, mười năm sợ dây thừng.
“Ừ, trên lý thuyết thì là như vậy”
Tuy rằng nghĩ vậy nhưng Lâm Quân vẫn nhíu mày nói: “Có điều có một vấn đề tôi vẫn không rõ, tôi đã từng bảo tên Minh này và Hà Dĩ Phong gọi video để nói chuyện, khi vừa mới biết đến anh ta tôi đã cảm thấy anh ta không hề bình thường, tính cách bạo lực và thô lỗ như vậy sao có thể đột nhiên muốn giúp chúng ta, hơn nữa còn đi một đường vòng, tiếp cận Trần Hi Lam”
Ý của Lâm Quân khiến Trần Hi Lam và Trần Hi Tuấn hiểu ra cũng có khả năng Minh chẳng giúp ai cả.
“Đúng vậy, đột nhiên lại cải tà quy chính, quá mức kỳ lạ”
Trần Hi Tuấn gật đầu phụ họa, chẳng lẽ tên Minh này có ý gì đó với em gái cậu ta.
“Minh thật sự là người như vậy sao? Sao tôi lại không cảm thấy vậy, chỉ là có lúc tôi thấy con người anh ta rất lạnh lùng, không thích nói chuyện với người khác, nhưng cũng đâu đến mức như lời các anh nói chứ”
Trần Hi Lam nhíu mày, nhớ tới nụ cười của Minh, cô ta cảm thấy không hề giống như những gì Lâm Quân nói.
“Ai mà biết được, bây giờ người ta ra ngoài đều mang trên mình một lớp mặt nạ, cẩn thận bị người ta bán đi lấy tiền đấy”
Trần Hi Tuấn không nhịn được mà nhắc nhở Trần Hi Lam vài câu, cậu ta thật lòng lo lắng cho em gái mình.
“Anh, anh nói gì vậy, việc nào ra việc đó chứ.”
Trần Hi Lam tức giận trừng mắt nhìn Trần Hi Tuấn.