Chương
“Lâm Quân, anh, hai người đang nói cái gì vậy? Mau đến đây với bọn em đi!”
Trần Hi Lam vừa quay đầu, phát giác Lâm Quân và Trần Hi Tuấn đều không ở đây nữa,vội vàng vẫy kêu họ từ xa.
“Đến đây!”
Trần Hi Tuấn và Lâm Quân bước chân nhanh nhẹn đi lên phía trước.
“Mau nhìn!”
Sau lưng là ngôi chùa tráng lệ ở Chiang Mai, trước mặt bạn là dòng.
sông dài, mặt nước lấp lánh ánh đèn, những tòa nhà chọc trời phía xa xoay nhẹ nhàng Du khách đang trò chuyện nhẹ nhàng trong gió đêm, tiếng ly bia va chạm trong con hẻm cách đó không xa!
Đột nhiên một tiếng chuông vang lên, và những ánh sáng đây màu sắc lao về phía hồ, rực rỡ nhưng dịu dàng, lộng lẫy mà không chói lóa.
Chúng hòa quyện vào nhau trong bầu trời đêm, như đang chào đón sự xuất hiện của mọi du khách nước ngoài.
Tiếng nhạc bất chợt vang lên, thanh niên nam nữ từ tứ phương uốn éo màn đêm bỗng sôi động, hòa cùng giai điệu của nhạc, họ nhảy múa mê đắm trong đêm.
Đây là một loại cuộc sống khiến con người cảm thấy lộng lẫy và chói lọi, có một khoảnh khắc kích hoạt thị giác, cảm giác kích hoạt sinh mạng.
“Chúng ta cùng nhảy!”
Trần Hi Lam kéo Lê Nhật Linh, đồng thời gọi Lâm Quân và Trần Hi Tuấn cùng tham gia, hai tên đàn ông lắc đầu nguầy nguậy.
“ai”
Lê Nhật Linh xấu hổ nhìn lại Trần Hi Tuấn và Lâm Quân. Lâm Quân vẫy tay và mỉm cười và để cô vào.
Vốn đi Lê Nhật Linh chen vào trong đám người còn có chút rụt rè, nhưng càng ngày càng có nhiều người nhảy nhiệt tình, cô cũng buông mình ra, càng nhảy càng vui, càng vui.
Nhìn thấy nụ cười đã mất từ lâu trở lại trên khuôn mặt Lê Nhật Linh, Lâm Quân dựa vào lan can cười hài lòng.
“Những người Thái Lan này thật tốt, đây là vừa kịp lễ hội của bọn họ sao?”
Trần Hi Tuấn đứng sang một bên nhìn Trần Hi Lam và Lê Nhật Linh nói chuyện.
“Tôi không rõ, đó có thể là những gì họ đang ăn mừng cái gì đó!
Hoặc có thể chỉ là một bữa tiệc khiêu vũ! Những người ở bên này họ tự do và không bị gò bó, họ rất xinh đẹp, và họ chú ý đến hưởng thụ tinh thần. Điều này rất khác với nhịp sống ở Việt Nam”
Buổi tối thật hấp dẫn, đột nhiên muốn hút một điếu thuốc, vừa nghĩ tới đây, Lâm Quân đã lấy hộp thuốc ra.
“Có muốn một điếu không!”
Anh liếc nhìn Trần Hi Tuấn.
“Không cần đâu, em vừa hút một điếu rồi, cái thứ này thỉnh thoảng hút một điếu chỉ tỉnh táo là được rồi”
Trần Hi Tuấn xua tay, dựa vào lan can, cảm nhận được làn gió đêm thổi qua trên má, rất thoải mái.
“Tôi đã quen với điều đó. Nhiều năm qua, vui cũng hút mà buồn cũng hút”
Lâm Quân cười và hút một điếu.
“Nhưng anh chuẩn bị dự định như thế nào, về Nhật Linh!”
“Thật ra tôi cũng chưa nghĩ ra, nhưng đột nhiên nghe thấy cậu nói muốn tới Thái Lan, tôi muốn đưa cô ấy đi thư giãn, về phần còn lại, chúng ta đi đến đâu tính đến đó!”
Có ít khói xanh, và gió thoảng qua! Hoa đăng mới lên, còn có nụ cười của Nhật Linh, vậy là đủ rồi!
“Còn cậu, cậu chuẩn bị dự định gì?” Lâm Quân quay đầu nhìn Trần Hi Tuấn.