Chương
Hành động của Trần Hi Tuấn đúng thật là ngứa đòn.
“Em không thấy họ có yết hầu à?”
Lâm Quân lắc đầu, quay sang nhìn Lê Nhật Linh và nói: “Sao rồi? Em không sao chứ?”
“Em không sao”
Lê Nhật Linh nhoẻn cười rồi bảo: “Ai cũng bảo Thái Lan là cái nôi chuyển giới, mà ai cũng xinh đẹp lộng lẫy, xem ra không phải nói chơi”
“Đúng đấy, ngẫm ra thì cô nói chí phải!” Trần Hi Lam nhìn kĩ lại hai người kia và gật đầu tán thành, nghĩ tới việc ngoài hình là con gái mà bên trong là con trai, bỗng cảm thấy khó chịu, Cô ta không biết người khác như thế nào nhưng cô ta thì cảm thấy không chấp nhận được.
“Ơ ơơ, họ đi mất rồi”
Trần Hi Lam huých tay Trần Hi Tuấn, rồi bật cười khanh khách.
“Anh nói xem có phải họ biết bọn mình đang bàn tán về họ nên xấu hổ không?”
Nói dứt lời thì cô ta thật sự bị cả nhóm lườm nguýt.
“Ô! Mọi người có ý gì hả?”
Trần Hi Lam đặt chiếc rĩa xuống, đặt tay lên bàn, nhìn họ với vẻ bất mãn.
“Tôi chẳng có ý gì hết”
“Phải, chẳng có ý gì hết”
Thời gian ăn sáng trôi qua trong ồn ã.
“Bàn bạc một chút về chuyện chính nào, tiếp theo có kế hoạch gì đây?”
Trần Hi Tuấn nhìn Lâm Quân.
“Dĩ nhiên là tiếp tục đi chơi rồi. Chiang Mai có nhiều thứ đặc sắc.
lắm, nhất là đền chùa ở đây. Thế nào? Có muốn đi không?”
Lâm Quân ôm eo Lê Nhật Linh, đánh mắt ra hiệu.
“Ừ! Nhưng mà chắc những nơi đặc sắc sẽ đông khách du lịch đến lắm, liệu có chen chúc không? Cửa nhà Phật là nơi thanh tịnh, nếu mà ồn ào quá thì lại mất hay”
“Phải đấy, phải đấy, Nhật Linh nói phải”
Trần Hi Lam gật đầu lia lịa, bày tỏ sự ủng hộ với lê Nhật Linh.
“Chuyện này thì mọi người không phải lo, tôi đã điều tra rồi, có một ngôi chùa nổi tiếng ở vùng ngoại ô cách đây mười ki lô mét, kiến trúc hùng vĩ, nhưng do năm ở nơi hẻo lánh nên rất ít người đến. Quan trọng là trên đường đi có rất nhiều vườn cây ăn trái, và hoa hồng. Chúng ta vừa đi vừa dừng chân nghỉ, cũng có thể giải khuây. Mọi người thấy thế nào?”
“Nicel “
Lê Nhật Linh gật đầu hài lòng.
“Có chùa, có vườn trái cây, có hoa hồng, chắc sẽ có nhiều gái đẹp, cú có gai! Đúng là rất nai-xừ”
Trần Hi Lam cũng gật gù, tỏ vẻ đồng tình.
“Vậy thì lên đường thôi!”
Trần Hi Tuấn đứng lên khoác áo ngoài.
“Chậm thôi, hôm nay em vừa mới ra biện, ở nhà mẹ đã hầm canh, đến khi về em nhớ uống nhiều nước vào đấy”
Hà Dĩ Phong dìu Lê Minh Nguyệt đi từng bước ra khỏi bệnh viện.
“Vâng”
Lê Minh Nguyệt gật đầu, nhưng không hề cười, từ sau lần mẹ và anh trai mình đến tận nhà sinh sự, làm cho cô suýt sảy thai, thì trong lòng Lê Minh Nguyệt có một nút thắt vẫn tồn tại đến tận giờ, một mặt là sự nâng niu dành cho đứa trẻ, một mặt là do cảm giác hèn mọn mà gia đình đó đem lại cho cô ấy.