Chương
Tiếng máy bay trực thăng vù vù truyền đi khắp hang động sâu, khắp nơi đều là những người tìm kiếm Trần Hi Tuấn và Lê Nhật Linh.
Họ bắt đầu tìm kiếm từ sáng, tới buổi trưa nắng chói chang, đám người mồ hôi đầm đìa.
Chân của Trần Hi Lam đã bắt đầu tê mỏi, cô chau mày lại rồi xoa bóp bắp chân của mình.
Còn Lâm Quân chỉ biết sốt ruột, anh không quan tâm đến bản thân mình.
Không biết là bao lâu sau, nhưng vẫn tìm khắp nơi mà không thấy, trong lòng của Trần Hi Lam đã có chút tuyệt vọng.
Thung lũng hẻo lánh vào lúc này bỗng trở nên ngập tràn tiếng nói của con người, nhưng nó lại yên lặng đến mức đáng sợ.
Có một người nằm ở phía sau tảng đá có cỏ mọc um tùm, nước sông vừa vặn che kín hết một nửa cơ thể của anh, mặt trời từ từ buông xuống, một cảm giác lành lạnh xâm chiếm khắp cơ thể.
Đặc biệt là phần đầu, anh từ từ mở mắt ra, không quan tâm đến nỗi đau toàn thân, anh giấy dụa bò dậy.
“Nhật Linh, Nhật Linh”
Khắp người Trần Hi Tuấn toàn là bùn đất, do quá sốt ruột, nên anh vừa mới trượt chân một cái, một lần nữa rơi xuống dưới nước, trông rất thảm hại.
“Nhật Linh, Lê Nhật Linh!”
Anh không quan tâm đến bản thân mình, tiếp tục hét lớn lên, nhưng không nhận được bất kì câu trả lời nào, lờ mờ nghe thấy có người gọi tên anh.
“Anh…”
Âm thanh của Trần Hi Lam thoát ẩn thoát hiện.
Trần Hi Tuấn to tiếng hét lên, nhưng ngoại trừ tiếng vọng lại của thung lũng ra,thì không nghe thấy bất kì câu trả lời nào.
Chắc là do ảo giác thôi, Trân Hi Tuấn lắc đầu. Anh quan sát một lượt hoàn cảnh mà mình đang ở, vùng nước được bao quanh bởi một thung lũng ba mặt hình tam giác, chắc là một điểm mù, có lẽ anh bị dòng nước đẩy tới đây.
Nếu muốn được cứu, thì anh chỉ có thể đi đến nơi rộng rãi, nhưng nếu như không tìm thấy Lê Nhật Linh, anh cũng sẽ không yên tâm, anh hồi tưởng lại cảnh tượng rơi xuống vách đá khi đó.
Vốn dĩ là xe của bảo vệ, không biết vì sao lại đâm về phía Lê Nhật Linh, còn anh thì cách Lê Nhật Linh không xa, nhìn thấy cô lùi về phía sau một bước, anh muốn bước lên kéo cô lại, kết quả lại rơi xuống cùng với cô, cuối cùng va phải thứ gì đó, nên anh đã ngất đi, lúc tỉnh dậy thì đã ở đây.
Hai tay anh đan vào nhau, cầu khấn thung lũng.
Sau đó anh bơi lên theo bờ sông, cỏ, cành cây, dây leo, gai, những thứ này làm anh vấp ngã mấy lần, cơ thể anh vốn dĩ đã ngập tràn thương tích, chân cũng đau vô cùng.
May mà nơi anh ngã xuống là khu đất ẩm ướt, giữa chừng còn có rất nhiều cành cây rơi xuống, không thì e răng sẽ còn nghiêm trọng hơn.
Có thể giữ được cái mạng này, anh đã cảm thấy không dễ dàng gì rồi.
Hiện giờ người anh máu me be bét, quần áo cũng rách tả tơi.
Sức lực cũng dần dần cạn kiệt…
“Trần Hi Tuấn!”
“Anh, Nhật Linh…”
Tiếng gọi anh càng ngày càng gần, càng ngày càng rõ ràng, Trần Hi Tuấn chớp đôi mắt nặng nề của mình, có thêm một chút sức lực bước về phía trước, nhưng không biết vì sao mà bản thân anh muốn đi, nhưng đôi chân lại không nghe theo sự sai khiến của anh, bước chân không di chuyển được, phía trước tối sầm lại, anh lại ngất đi.
“Ở đâu, ở đâu! Tôi nhìn thấy anh ấy rồi!”