Chương
“Não bộ của bệnh nhân bị tổn thương, cần phải nhanh chóng đến bệnh viện chụp não và kiểm tra thêm”
Một bác sĩ đi đến nói với Lâm Quân.
“Có thể lái trực thăng đến thẳng bệnh viện được không?”
Lâm Quân vừa nghe thấy vậy, lập tức căng thẳng, nói với phi công.
“Việc này, việc này sợ là không đúng quy đị Phi công có chút khó xử nói, nhưng thái độ của Lâm Quân kiên quyết, khiến anh ta đột nhiên có chút chột dạ.
“Không cần quan tâm đến quy định gì có chuyện gì tôi sẽ chịu trách nhiệm. Bây giờ lập tức nhanh chóng đến bệnh viện gần nhất, nhanh lên”
Nếu như anh biết lái máy bay, chắc là bây giờ tay lái đã nằm trong tay anh rồi, chỉ không thể lái nhanh như tên lửa thôi.
“Vâng vâng vâng”
Người có thể khiến sếp vâng dạ như vậy không có nhiều, rốt cuộc Lâm Quân này có thế lực thế nào, một phi công nhỏ bé như anh ta cũng không thể rõ, cũng không dám đắc tội.
Máy bay cứ như vậy dừng thẳng trước cửa bệnh viện, đây không thể không nói là một cảnh tượng nguy nga, sau đó chính là một tốp người Thái Lan bảo vệ một cô gái người Việt Nam xuống máy bay, nhanh chóng đi vào bệnh viện.
“Yên tâm, Ông trời nếu đã cho anh tìm được Nhật Linh thôi, cô ấy nhất định sẽ không sao” Trần Hi Lam an ủi vỗ về Lâm Quân, cũng nhanh bước đi theo.
“Người nhà bệnh nhân làm thủ tục, bệnh nhân cần phải nhập viện”
Nữ y tá nói chuyện với Lâm Quân bằng tiếng Thái Lan, Trần Hi Lam hoàn toàn không hiểu, mà Lâm Quân lại gật đầu, đi theo nữ y tá.
Không lâu sau Lê Nhật Linh được đưa vào phòng bệnh VIP, trên tay cắm thuốc truyền, phải thở oxi, chờ đợi kết quả kiểm tra.
Lâm Quân ngồi bên cạnh cô, dùng khăn lông ấm lau đi lau lại cơ thể cho cô, lại dùng tay hà hơi muốn làm ấm tay cô.
“Bác sĩ nói là bởi vì cô ấy bị lạnh do ở dưới nước, cho nên cơ thể mới lạnh như băng, cậu làm như vậy có tác dụng gì không?”
Trần Hi Lam đã nhìn thấy rất nhiều người gặp chuyện như vậy sẽ khóc loạn lên, hoặc thậm chí là luống cuống tay chân, nhưng bình tính giống như Lâm Quân , không buồn không giận, cô đúng là lần đầu tiên thấy, mặc dù cô biết Lâm Quân không phải người bình thường.
Nhưng phản ứng của anh quả thực là bình tĩnh đến khiến người ta thấy hoảng, giống như người nằm ở đó, không phải là Lê Nhật Linh vậy…
Thực ra cô không biết, Lâm Quân đã cùng Lê Nhật Linh trải qua bao.
nhiêu lần sinh li tử biệt như vậy rồi, mới có thể luyện được sự bình tĩnh đến mức độ như vậy.
“Dù sao cũng tốt hơn không làm gì nhiều”
Lâm Quân nhàn nhạt trả lời, không dừng lại động tác, mắt cũng nhìn chằm chăm vào Lê Nhật Linh, Lâm Quân luôn cảm thấy đau lòng về vết xước trên mặt do rơi xuống vách núi của Lê Nhật Linh, nhưng lại có chút tinh xảo không thể nói rõ.
Bỏ đi, có thể tìm thấy cô ấy là tốt lắm rồi, trong lòng mình cũng không tin tưởng là có thể dễ dàng tìm thấy cô ấy như vậy, đến nỗi sinh ra tâm lý như vậy.
Lâm Quân cười tự giễu, lại lắc lắc đầu.
“Ừm”
Trần Hi Lam gật đầu, đột nhiên hiểu ra tại sao lại có nhiều người đố kị với Lê Nhật Linh như vậy.
“Tôi đã cho người đi đưa anh trai của cô đến đây, tiện chăm sóc, bác sĩ nói rồi, anh ta không có gì đáng ngại cả, nhưng cần phải tịnh dưỡng nghỉ ngơi, cô đi chăm sóc anh ấy đi, ở đây một mình tôi có thể lo liệu được”