Chương
Lúc này Lâm Quân mới nhìn đến .Johnny, cười cười.
Tiếp tục nói:” Tôi nghĩ là anh .Johnny đây là trợ lý của ông James, chắc cũng là người ít nhiều hiểu về pháp luật, có chuyện dẫn nhân chứng đi khi vụ án chưa được phá sao?”
“Chuyện này…”
Johnny hiển nhiên bị Lâm Quân chặn lại, không thể nói gì lại được!
Sắc mặt vô cùng khó coi.
Thật lòng nhìn thấy anh ta như vậy, trong lòng thaoir mái biết bao nhiêu.
Lâm Quân ngoắc ngoắc ngón tay, .Johnny nghi hoặc bước lên trên, Lâm Quân cúi người ghé vào tai anh ta:” Anh Ước Hàn là người biết rõ, nếu như bây giờ anh cố chấp bắt người đi có nghĩa là đang chống lại pháp luật, hơn nữa lăn lộn trên thương trường, không ai có thể chắc chắn cho anh cả đời hào nhoáng được, thay triều đổi vị là chuyện thường tình, bây giờ là James, người tiếp theo có thể là Trần Hi Tuấn hoặc cũng có thể là người khác, làm người ấy, phải học cách để lại cho mình một con đường lui.”
“Khụ, khu.”
Johmny nhìn đàn em sau lưng mình giả vờ ho khan vài tiếng, để che đậy suy nghĩ trong lòng mình lúc này.
“Ừm, Anh Lâm Quân, cả cô chủ nữa, vậy tôi không làm phiền nữa, mọi người theo tôi giải tán thôi!”
Johmny vẫy tay, chào Lâm Quân và Trần Hi Lam.
“Không tiễn!”
Lâm Quân ra dấu tay, mắt không chớp.
“Sếp!”
Có đàn em nhìn Johnny có chút lo lắng, tưởng là Johnny hạ sai lệnh, từ trước chưa có ai dám tùy tiện làm trái với mệnh lệnh của .James cả.
“Đi thôi, đi thôi, ông chủ ở đâu tôi đến nói rõ”
Johnny vỗ vai cậu em, một đám người ảo não rời khỏi.
“Phù!”
Nhìn đám người khó lắm mới đuổi đi được, Trần Hi Lam mới thở phào, trong lòng nhẹ hơn rất nhiều.
“Ừm, cảm ơn anh!”
Bị Lâm Quân nhìn thấy vẻ chật vật này của mình, còn nhờ phúc của anh ta, giải quyết được vấn đề, Trần Hi Lam chắp tay, nhìn Lâm Quân ngại ngùng nói.
“Không sao, một đám nhãi nhép thôi mà, không đáng nhắc đến. tùy tiện nói vài câu đã có thể dọa chúng chạy rồi.”
Lâm Quân cố tỏ ra thoải mái cười cười, anh ghét James, nhưng Trần Hi Tuấn Trần Hi Lam vô tội, còn về những người này, làm khó bọn họ cũng không có ích gì, anh biết mục tiêu của anh là Trần Hi Tuấn đối phó với đám người này đối với Trần Hi Tuấn mà nói cũng chẳng qua chỉ là gãi ngứa mà thôi.
“Ừm, cũng đúng, hơn nữa .Johnny này cũng không phải người tốt gì Trần Hi Lam gật đầu, dù gì vừa nãy Lâm Quân và .Johnny thì thầm với nhau, cô cũng nghe thấy.
“Huống chỉ tôi làm như vậy cũng không hoàn toàn vì hai người, lúc đó trước khi Nhật Linh xảy ra chuyện, cũng chỉ có Trần Hi Tuấn ở hiện trường, hai người rốt cuộc xảy ra chuyện gì, cũng chỉ có hai người họ.
biết, bây giờ tình hình của Nhật Linh không tốt, cho nên cũng chỉ có thể đợi Trần Hi Tuấn tỉnh lại mới co thể nói cho chúng ta biết lúc đó đã xảy ra chuyện gì!”
Lâm Quân luôn không cảm thấy mình là một chính nhân quân tử gì, nếu như trong lòng đã có tư lợi, vẫn nên nói ra thì tốt hơn!