Chương
Lúc anh quay trở lại phòng bệnh, Lâm Ảnh đã ngoan ngoãn ăn cơm xong, nằm xuống nghỉ ngơi, dù sao thì đau đớn trên người cô ta cũng là thật, để sắm tròn vai Lê Nhật Linh này, cô ta đã phải chịu đựng không ít.
Khi nhìn thấy Lâm Quân tiến lại gần, Lâm Ảnh mới miễn cưỡng cười lên một chút.
“Nhật Linh, em thật sự không nhớ ra anh là ai sao?”
Lâm Quân đi đến, cầm chặt lấy tay Lâm Ảnh rồi nhìn cô ta chăm chú, giống như là, chỉ cần người trước mặt nhận ra anh là ai, thì toàn bộ thấp thỏm lo âu trong lòng anh hiện tại cũng sẽ lập tức biến mất.
Bàn tay bị năm có hơi đau, Lâm Ảnh cựa quậy một chút, đôi lông mày thoáng nhíu lại.
“Xin lỗi, thật sự xin lỗi em”
Lâm Quân liên tục nói xin lỗi, vội vàng buông lỏng bàn tay Lâm Ảnh ra, bên trong đôi mắt của cô ta, anh không thể tìm thấy được thứ mà anh mong muốn, việc này khiến cho trái tim Lâm Quân thoáng chốc đã trở nên thủng lỗ chỗ.
“Thực xin lỗi”
Lâm Ảnh lắc đầu, dòng lệ bắt đầu tuôn ra từ nơi khoé mắt, nắm chặt lấy bàn tay anh. Nếu đã diễn kịch thì đương nhiên phải diễn cho trót, bày ra bộ dạng người con gái mong manh yếu đuối quả nhiên không bao giờ là sai.
“Được, anh không hỏi, không hỏi nữa, em đừng khóc mài”
Lâm Quân đau lòng lau đi nước mắt trên khuôn mặt của Lâm Ảnh, bởi vì anh cần phải tỏ ra gắt gao như vậy, nhưng anh cũng cảm thấy làm như thế thì thật bất công với cô ta.
Lâm Ảnh dù sao cũng đã từng được trải qua huấn luyện, trình độ đã tương đương với một diễn viên không chuyên, hiện tại đây, ít trò này đối với cô ta cũng chẳng tốn bao nhiêu sức lực.
Màn đêm buông xuống, Lâm Ảnh từ từ thiếp đi.
Lâm Quân đi ra khỏi phòng bệnh, đứng bên cạnh ô cửa sổ, châm lên một điếu thuốc, ngắm nhìn cảnh đêm rực rỡ ánh đèn, đắm chìm trong lòng thành phố Chiang Mai, đột nhiên nhớ tới giây phút đầu tiên anh bước tới nơi này, Lê Nhật Linh đang cùng một nhóm người khiêu vũ dưới ánh đèn, vui vẻ, ấm áp.
Anh nheo mắt lại, khoé môi cong lên thành nụ cười, nhưng ập đến ngay sau đó lại là nỗi cô đơn vô tận giữa màn đêm đen tĩnh mịch.
“Xin chào ngài, người của tôi đã sắp xếp ổn thoả những công việc mà ngài giao rồi!”
ohmny nói vào điện thoại bằng một giọng điệu hết mực lấy lòng, cứ như là James đang đứng ngay trước mặt ông ta vậy.
“Rất tốt, trò hay sắp bắt đầu rồi”
James cười lạnh một tiếng, trên mặt cũng hiện lên thêm vài phần độc ác.
Một hồi chuông điện thoại vang lên ầm ï, phá vỡ đi không khí yên tĩnh của màn đêm.
Lâm Quân không kiên nhẫn cầm điện thoại lên, nhìn thoáng qua một cái, lúc này mới chợt nhận ra là Hạ Linh. Dựa theo chênh lệch múi giờ, hiện tại nước Pháp cũng đang là buổi tối, muộn như vậy rồi mà còn gọi điện thoại tới đây, nhất định là có việc gấp.
“Lâm Quân, cuối cùng anh cũng chịu nghe điện thoại rồi”
Lâm Quân vừa nhấc máy lên thì đầu dây bên kia đã truyền đến âm thanh vội vàng của Hạ Linh.
“Có chuyện gì?”
Trong đôi mắt đen láy của Lâm Quân bỗng hiện lên vài phần mệt mỏi. “Robert, anh còn nhớ Robert không? Chính là cái người tên Robert ở công ty chúng ta”
“Nhớ, chính là người đã giúp đỡ chúng ta rất nhiều trong sự việc của Jackson đúng không? Anh từng gặp ông ta. Sao tự nhiên lại nhắc đến ông ta, có chuyện gì xảy ra rồi, em cứ từ từ mà nói”
Hạ Linh bỗng dưng nhắc đến Robert, ắt phải có chuyện gì đó, nhưng người này không phải là công thần đã giúp LX vượt qua khó khăn sao?