Chương
Cô ta không thể ngờ sẽ gặp được một người đàn ông như Lâm Quân, hoặc chính sự dịu dàng của anh đã khiến cô ta quyết định thẳng thắn.
Nghĩ đến chuyện qua loa đại khái trước kia và những nỗi cực khổ về sau, bây giờ Lâm Ảnh không biết rốt cuộc sự lựa chọn ban đầu của mình có đúng hay không.
Lông mày Trần Hi Lam khẽ chuyển động, nghe thấy tên cha mình thêm một lần nữa, trong lòng chỉ còn thấy tê dại. Nhưng lại đứng trước mặt một người bị hại nữa, cô ta cũng thấy thương xót cho Lâm Ảnh.
“Lúc đầu, tôi suy nghĩ quá đơn giản. Tôi không chỉ phải phẫu thuật thẩm mỹ, liên hệ với một người đàn ông để làm mẹ, thậm chí tôi còn phải quan hệ tình dục với đàn ông. Cô biết không? Người đàn ông đó đúng là một tên súc sinh”
Minh Tuấn là một người một người có xu hướng giới tính khá kỳ quặc nên Lâm Ảnh cũng vì thế mà chịu không ít khổ sở.
“Hôm nay ông ta đến đây cũng vì muốn giở trò với tôi nhưng bị Lâm Quân phát hiện nên mới có cảnh như cô vừa nhìn thấy”
Đầu thuốc đã cháy hết, Lâm Ảnh gảy tàn thuốc đi.
“Tôi không biết cô có hiểu được tâm trạng của tôi không nhưng từ trước đến giờ tôi cũng không mong có ai hiểu được mình. Lần này tôi đến đây cũng đã chuẩn bị sẵn tâm lý. Cùng lắm cũng chỉ là một cái mạng thôi, chỉ là tôi không quên được mẹ mình. Nhưng tôi lại làm chuyện mà mình không nên làm nhất, đó chính là cảm thấy luyến tiếc tình cảm của Lâm Quân dành cho Lê Nhật Linh. Thật là nực cười khi cả đời tôi vẫn chưa cảm nhận được cảm giác đó.
Lâm Ảnh búng tàn thuốc xuống đất, đầu thuốc bay ra ngoài.
Cả hai người đều rơi vào im lặng. Đáng ra Trần Hi Lam phải gào thét với tiếng với Lâm Ảnh vì chuyện của Lê Nhật Linh nhưng lúc này cô lại đứng đô không biết nói gì, cô không thể trách tội Lâm Ảnh.
Cô cũng chưa từng được cảm nhận qua điều đó trong cuộc sống của mình.
Nói chung lại, người đứng sau dàn dựng mọi chuyện này chính là cha cô, càng xúc nhiều cô càng phát hiện ra cha cô đúng là đã hết thuốc chưa. Trần Lam Hy thật sự không có cách nào để bù đắp những tội lỗi mà cha cô đã gây ra.
“Lâm Quân sẽ không tha cho cô đâu, từ trước đến giờ anh ta luôn không tha cho bất cứ ai làm Lê Nhật Linh bị thương”
Trần Hi Lam nhìn Lâm Ảnh một cái, không biết là vì cha của cô hay vì cô bị câu chuyện cô ta làm cho cảm động nên muốn giúp đỡ.
“Tôi biết chứ”
Lâm Ảnh cầm bật lửa chơi đùa trong tay.
“Thế sao cô không nhân cơ hội bây giờ Lâm Quân vẫn chưa về mà trốn đi”
Lâm Ảnh đột nhiên nhìn Trần Hi Lam rồi nói: “Cô không trách tôi, cũng không ngăn cản tôi? Nếu tôi không nhầm thì cô và Lê Nhật Linh có quan hệ khá tốt với nhau”
“Đúng vậy, Nhật Linh là người tốt, chúng tôi ở chung với nhau ba năm. Nhưng cô cũng rất đáng thương, không phải như vậy sao? Cô mau đi đi, tôi không ngăn cản cô. Tôi không muốn nhìn thấy một người vô tội nữa lại bị kéo vào”
Trần Hi Lam chỉ ra cửa, ý bảo Lâm Ảnh mau đi đi.
Trần Hi Lam không muốn truy cứu đến cùng, rốt cuộc cô ta có mục.
đích và nhiệm vụ gì khi tiếp cận Lâm Quân nhưng không phải cô ta vẫn chưa làm xong nhiệm vụ của mình sao?
“Thương hại sao, tôi không cần sự thương hại của người khác. Vả lại, tôi cũng không có nơi nào để đi, bây giờ tôi không hoàn thành nhiệm vụ của James, tôi cũng nhất định không được sống yên ổn. Cô nghĩ tôi có thể quay về được sao? Vừa rồi cô nói đến những người vô tội khiến tôi cảm thấy rất tò mò, không biết vì sao .James lại không từ thủ đoạn để đối phó với người đó?”