Chương
“Đúng là không ai gian bằng thương nhân, ác bằng thương nhân..”
Hà Dĩ Phong đấu miệng với Lâm Quân một lúc rồi quay về, Lê Nguyệt vẫn còn ở nhà đợi anh ta quay về, hơn nữa anh sắp ra nước ngoài một khoảng thời gian, cũng phải quay về chuẩn bị chút. Phong Linh Đàm đột nhiên yên tĩnh trở lại, gạt tàn đựng đầy tàn thuốc lá.
Sáng sớm hôm nay, khi Hà Dĩ Phong còn chưa tới, anh đã kêu thím Trương đưa mấy đứa nhóc quay về nhà cũ, bây giờ trạng thái của anh cũng không thể nào chăm sóc cho chúng được.
Trong căn nhà rộng lớn chỉ còn lại bóng hình hiu quạnh của Lâm Quân.
Lâm Quân cử động tay hai cái, màn hình liền sáng lên, anh đang kết nối từ xa với một người ở Pháp, người liên hệ là lê Vân Hàng: “Về kiến nghị tối qua của con về LX, cha đồng ý”
Hai ngày sau…
Hà Dĩ Phong đeo khẩu trang, anh đang chơi điện thoại ở khu thi đấu lớn nhất của thành phố Marseille, Pháp, trên màn hình là cảnh tượng nóng như lửa đốt, người chủ trì đang cầm micro, điều khiển bầu không khí của cuộc thi, khiến cả hội trưởng lại náo nhiệt lên lần nữa.
“Được đấy Hà Dĩ Phong, làm mánh khóe lớn như vậy” Lâm Quân năm trên ghế sofa, nhàn nhã nhìn vào video đang phát trực tiếp của Hà Dĩ Phong, bật cười.
“Còn phải nói, anh cũng không xem tôi có thân phận gì?” Hà Dĩ Phong hừ hai tiếng, vô cùng đắc ý.
“Vâng vâng vâng, là công tử giàu có nhất Đông Nam Á, anh nói xem, nếu như cha anh biết được anh phá hủy danh dự của gia đình như vậy thì liệu có chém chết anh không?”
“Cha tôi thì có gì mà không được chứ, tôi chính là cháu đích tôn trong nhà đấy” Hà Dĩ Phong khinh thường liếc nhìn Lâm Quân, hơn nữa lẽ nào chuyện này không phải là anh ấy kêu mình làm vậy sao?
“Được rồi, đừng nói linh tinh nữa, kế hoạch sao rồi?”
“Mọi chuyện vẫn rất thuận lợi, thế nhưng tôi không ngờ gia đình Henry ở Pháp lại hấp dẫn người ta tới vậy”
“Gia đình Henry? Chuyện tốt đấy nha!”
“Có gì mà tốt chứ, bọn họ mà tới, không chừng LX sẽ có được số tiền đấu kia, cho dù LX có phất lại lên được cũng không phải là đối thủ của gia đình Henry, huống chỉ là bây giờ, bọn họ tới làm gì chứ” Hà Dĩ Phong hơi chán nản.
Thế nhưng Lâm Quân không hề căng thẳng chút nào: “Còn không phải là bởi vì có vị công tử Đông Nam Á là anh tới hay sao, tên này không tệ nha, sao anh có thể nghĩ tới chuyện này nhỉ?”
“Xí xí xí, Lâm Quân, anh đủ rồi đấy, giờ tôi đang nói chính sự với anh mài”
Lâm Quân gật đầu, nghiêm túc trở lại: “Tôi biết, thế nhưng anh ta tới thì càng tốt, như vậy sẽ nâng giá lên được không phải sao? Bên phía LX, trước đó có khả năng không phải là đối thủ của gia đình Henry, nhưng giờ họ cũng chẳng đặt hai chữ Henry vào trong mắt nữa, anh kêu cha anh thả chân tay ra đi”
“Why?”
“Đừng quên Boss đừng sau cùng của LX giờ là James nhé, LX sắp thuộc về James rồi, con vụ đấu thầu này cũng chỉ là để nâng giá cổ phiếu của LX lên thật cao, dù sao thì tôi nghe nói số cổ phiếu mà Robert đã thu mua có một nửa là do mấy ông già trong ban giám đốc bán ra, cổ phiếu bên ngoài thì không nhiều lắm, đợi .James tiếp nhận LX rồi, nhưng trách nhiệm này cứ giao cho ông ta là được, chúng ta đâu rảnh đi lo lắng cho ông ta” Lâm Quân thản nhiên phân tích cho Hà Dĩ Phong.
Dáng vẻ điều khiển hết toàn bộ cục diện này khiến Hà Dĩ Phong yên tâm hơn nhiều.
“Tôi biết rồi”
“Ông chủ, có chuyện tôi phải nói với ông!”
Robert đứng trên sân thượng của công ty, nhìn ra mấy tòa nhà phía xa, gọi điện cho James.
“Chuyện gì?”
“Tôi nghĩ ông đã biết rồi, về hạng mục đấu thầu gần đây của công tử bậc nhất Đông Nam Á, Hà Dĩ Phong, được tố chức tại thành phố Marseille ở Pháp ấy”
“Tôi biết rồi, nghe nói ngay cả gia đình henry cũng bị miếng thịt mỡ này hấp dẫn”