Chương
“Tôi không biết toà báo đã in bao nhiêu bản, nhưng, tôi không mong thấy những thứ này lần nữa!”
Lâm Quân tiện tay kéo một cái, tờ báo trong tay một phóng viên đã nằm trong tay anh, anh tức giận ném vào trong tay trợ lí, quay người rời khỏi hiện trường.
“Vâng, giám đốc, tôi sẽ đi làm ngay!”
Trợ lí hô đám người giải tán, hơi bưồn phiền, thành phố Hà Nội to thế, muốn thu thập và tiêu huỷ hết đống báo cũng là cả một công trình, Lâm Quân đi ra khỏi tầm mắt mọi người, cả người như mất đi chỗ dựa.
Nhân viên đi qua thi thoảng lại nhìn anh một cái, phu nhân giám đốc biến thành đào hát, tuy không phải là chân tướng nhưng toàn thế giới đã tin rồi.
Kể cả anh tạm thời ép tin tức xuống, nhưng vẫn không cấm người ta nói ra nói vào, may mà Lê Nhật Linh không ở đây.
Bây giờ, chuyện may mắn duy nhất của Lâm Quân chính là điều này, nếu như Lê Nhật Linh ở đây, không biết sẽ bị đả kích lớn thế nào.
Mà James nhìn thấy Lâm Quân trên tỉ vi, không ngừng võ tay.
“Dùng thế lực để che đậy sự bẩn thỉu, đúng là vẫn non quá, tôi sống không ổn, các người cũng không thể sống ổn!”
Sau đó, ông ta bắt đầu cười lạnh lùng!
“Alo, ông chủ, tôi đã điều tra, tên con cháu nhà giàu nhất Đông Nam Á đó hành vi thần bí, bây giờ chúng tôi hoàn hoàn không biết đối phương là ai! Chúng tôi có liên hệ với bên đó, họ hẹn hai giờ chiều nay gặp mặt giải quyết vấn đề hợp đồng”
“Quả nhiên Lê Vân Hàng là một lão cáo già, nhưng bây giờ ông ta cũng không thoải mái hơn tôi đâu!”
James lạnh lùng trả lời, ánh mắt toát lên sự độc ác.
“Ông chủ đang nói tới tờ báo sáng nay?”
“Ông cũng thấy rồi sao?”
“Bây giờ cả thành phố Marseille đang nháo nhào lên! Chỉ là tôi không hiểu, không phải không tìm thấy Lê Nhật Linh sao?”
“Chuyện không nên hỏi thì đừng hỏi, làm chuyện trong bổn phận của ông đi, không thiếu cái để nói đâu!”
“Vâng, ông chủ!”
Robert không nhịn được mà vuốt mồ hôi.
“Lâm Quân, tôi là Hà Dĩ Phong đây, tôi xem tin tức rồi, cậu thế nào rồi?”
Lâm Quân ngồi trên sô pha, điện thoại nằm bên cạnh, mở loa ngoài.
“Không chết được!” Lâm Quân cười khổ.
“Rốt cuộc là chuyện gì? Sao lại có thêm một Lê Nhật Linh thế?”
“Cô ta không phải Lê Nhật Linh!”
Nghe Hà Dĩ Phong hỏi thế, Lâm Quân càng phát hoả.
“Bây giờ cậu đừng hỏi gì hết, tôi chỉ muốn cậu đẩy nhanh tiến độ, để James đi chết”
Lại là James giở trò? Đầu Hà Dĩ Phong nghĩ đến khả năng này.
“James?”
“Trừ ông ta ra, còn có ai được!” Lâm Quân năm chặt nắm đấm, suýt thì cơn tức choán hết đầu.
“Lâm Quân, cậu bình tĩnh trước đã! Bây giờ cậu kích động thế không có tác dụng gì! James nắm được thóp của cậu nên lần nào cũng dùng Lê Nhật Linh để ra tay với cậu!”