Chương
“Với gì? Dựa vào bản hợp đồng này, giấy trắng mực đen viết rõ ràng, không có tư pháp nào quy định rằng ông chủ bên đàm phán hợp đồng phải đích thân ra mặt!”
Lê Vân Hàng nói nghiêm túc, những lời này lại khiến Robert không nói được câu nào.
Huống chỉ bản hợp đồng này được kí kết tại địa điểm đấu thầu lớn nhất thành phố, dù ông ta có thủ đoạn gì thì đây cũng là chuyện không thể phủ nhận, Robert chạy không thoát.
Robert độc ác lườm Lê Vân Hàng, nếu ánh mắt có thể giết người, chắc bây giờ người Lê Vân Hàng phải có hàng trăm nghìn vết dao.
Lê Vân Hàng không sợ hãi gì, đón nhận ánh mắt của Robert.
“Peter, chúng ta đi!”
Robert nói bằng giọng trầm thấp, hai người rời khỏi phòng hội nghị.
Lê Vân Hàng đứng trước cửa sổ nhìn bóng xe của Robert khuất dần, đồng tử co lại, sau đó khoé miệng nở một nụ cười hài lòng.
“Alo, Hà Dĩ Phong, cuối cùng tôi cũng khiến Robert tức nổ mắt rồi”
“Ha ha, tôi không đi cũng tưởng tượng ra được khuôn mặt như ăn phải phân của Robert rồi!”
Hà Dĩ Phong đang ở câu lạc bộ, vừa chơi bóng, cả người toàn mồ.
hôi, tiện tay lấy khăn lau mồ hôi trên mặt, vặn chai nước ra, ngồi xuống.
“Đúng, loại người như Robert ngông cuồng tự cao, vừa lên làm giám đốc, thậm chí không thèm tra rõ tình hình tài vụ, nếu không phải tôi nhắc nhở, thì ông ta vẫn không biết tình hình nợ nần bây giờ đâu. Bây giờ nghe có khoản nợ đó, sợ ngu cả người ấy”
Lê Vân Hàng thản nhiên nói, trong lòng thấy rất vui vẻ và nhẹ nhõm.
Vốn dĩ còn đang đau đầu làm thế nào để LX thoát khỏi khó khăn, Lâm Quân ra chủ ý này, đúng là nhấc tảng đá lớn trên vai ông ra.
“Số tiền này vốn đã lớn, cuối cùng tiền bồi thường lại nhiều, lần này bọn chúng đau đầu đây”
Hà Dĩ Phong uống một hơi hết nửa chai nước, thoải mái thở một hơi.
“Nhưng cháu không lộ mặt mãi cũng không ổn!”
“Thực ra tôi lộ mặt cũng không sao, kí xong hợp đồng như đinh đóng cột rồi, chỉ là tôi biết Robert này đang điều tra tôi, thấy chơi cũng vui mà thôi! Cho nên cứ tỏ ra thần bí chút, để ông ta đoán mò cũng hay!”
Hà Dĩ Phong nhướng mày.
“Đã thành niên rồi mà còn ham chơi thế, đúng là còn trẻ con lắm, nhưng thế cũng không có gì là không tốt cả”
Lê Vân Hàng cười, vui theo Hà Dĩ Phong.
“Nhưng nói đến James, đợi sau khi ông ta táng gia bại sản, bị cáo lên toà, nếu như có thêm vài nhân chứng thì tốt”
“James nhiều kẻ thù vô cùng, muốn tìm vài người chắc là không khó”
“Không, James cẩn thận lắm, dùng người cũng đa nghi, cho nên rất nhiều người không thể thấy được tội lỗi của ông ta, kể cả có người uy hiếp đến ông ta thật cũng sẽ bị khống chế bởi bị ông ta nắm thóp thôi”
“Nắm thóp!”
Hà Dĩ Phong như bị kích thích, nghĩ tới chuyện gì đó.
“Bác Lê, tôi không nói tiếp nữa, giờ tôi có chút việc”