Chương
“Tút tút tút..”
Đầu bên kia truyền tới những tiếng tút tút, bỗng chốc lòng Lâm Quân như có trăm mối tơ vò.
Anh nhìn những toà nhà và bầu trời u ám ngoài cửa sổ, bỗng chốc thấy phiền muộn bất an.
“Đùng đùng đùng.”
Tiếng gõ cửa từ tốn vang lên, Lâm Quân nhìn cửa một cái, không thèm để ý.
“Này, tôi bảo nhé! Cậu im lặng bên trong, cũng không mở cửa, như thế rất bất lịch sự, lại lãng phí phong độ đàn ông của tôi!”
Hà Dĩ Phong mất kiên nhãn, lập tức đẩy cửa đi tới bên cạnh Lâm Quân, sau đó oán trách.
“Phong độ đàn ông của cậu không phải làm rơi ở chỗ miếng thịt bò hôm qua rồi sao?”
Lâm Quân nhướng mày nhìn Hà Dĩ Phong, tự mình rót một cốc nước, uống hết nửa cốc.
“Sao cậu lại đi nhớ chuyện đó chứ!”
Hà Dĩ Phong cạn lời ngồi lên giường, chìa tay ra, lười nói nhiều.
Lâm Quân không thèm để ý anh ta, tuỳ ý vuốt điện thoại, thế mà lại thấy một cuộc gọi nhỡ.
“AllenI”
Sắc mặt Lâm Quân nghỉ hoặc, lẩm bẩm nói: “Cậu ta gọi cho tôi làm gì”
“Có thể là vì chuyện của Lâm Ảnh, cô ta bị bắt cóc, bây giờ cậu lại không nhắc tới chuyện khởi tốt, theo điều kiện của Lâm Ảnh, chắc chắn không lật đổ được James, nhưng cũng không thể ở lại cục cảnh sát mãi.
Hà Dĩ Phong nghĩ ngợi một hồi rồi nói.
Lâm Quân nhìn Hà Dĩ Phong một cái, tay hơi do dự, cuối cùng vẫn ấn nút gọi.
“Alo, tôi là Lâm Quân.”
“Thằng nhóc này cuối cùng cũng nghe điện thoại rồi, đi đâu thế”
Khoé miệng Allen giật giật, không nhịn được mà hỏi.
“Hôm qua tôi có chút chuyện.”
Lâm Quân sờ mũi, không nói thật, nếu nói cho cậu ta biết mình uống say thì mất mặt lắm.
“Chuyện gì thế? Rõ ràng là uống say, được chưa?”
Hà Dĩ Phong hét to, Lâm Quân lườm anh ta một cái, muốn siết cổ anh ta chết ngay lập tức, đầu bên kia điện thoại vang lên tiếng cười sảng khoái của Allen.
“Có gì đáng cười đâu!”
“Thì ra Giám đốc Lâm danh tiếng lẫy lừng thế này mà cũng có lúc.
uống say hải”
Ở đầu bên kia, Allen cười không ngừng, trước mặt người ngoài, Lâm Quân vẫn luôn tỉnh táo, chuyện uống say quả thực khó tưởng tượng được, khó trách Allen lại cười ghê thế.
“Nếu cậu còn không nói việc chính thì tôi tắt máy đấy”
Khoé miệng Lâm Quân cong lên, anh không có kiên nhẫn nghe cậu ta cười mãi.
“Đừng, đừng, đừng, cậu Lâm, tôi sai rồi!”
Tuy Lâm Quân không nhìn thấy, nhưng Allen vẫn xua tay.
“Nói đi, có chuyện gì?”
“Ai da, còn không phải tại Lâm Ảnh sao?”
Quả nhiên giống như Hà Dĩ Phong dự tính, Lâm Quân nhìn Hà Dĩ Phong một cái, khiến Hà Dĩ Phong thấy hơi kì quặc.