Chương
Lâm Quân cười, Allen ngẩn ra, tưởng mình nói tiện mồm thế thôi, cậu ta cũng tiện mồm đồng ý, không ngờ lại coi chuyện này là thật.
“Lâm Quân, cậu nghĩ kĩ rồi hả?”
Allen lại xác nhận thêm lần nữa, trên mặt viết một dấu hỏi, nhưng cũng không nói gì nhiều?
“Ừm”
Lâm Quân gật đầu.
Lúc sau, Lâm Ảnh được đưa tới trước mặt Lâm Quân, Lâm Quân nhìn cô ta một cái, dập tắt điếu thuốc trên tay, nói: “Đi thôi: Lâm Ảnh nhìn Allen một cái, Allen gật đầu, Lâm Quân đi theo Lâm Quân, rời khỏi cục cảnh sát.
“Allen bảo, anh muốn đưa tôi về nhà?”
Ngồi trên ghế phục, Lâm Ảnh xoa tay, lời nói có vẻ căng thẳng phá vỡ sự im lặng.
“Này, không phải cô bảo muốn giúp tôi sao? Bây giờ có còn tính không?”
Tay Lâm Quân nắm vô lăng, nhìn phía trước, không nhìn Lâm Ảnh, giọng nói lạnh lùng âm vang trong xe nhưng lại khiến lòng Lâm Ảnh hơi kích động, cũng có một cảm giác kì lạ khó tả.
“Đương nhiên, chỉ cần có thể giúp anh, bảo tôi làm gì cũng được!”
Lâm Ảnh ngồi thẳng, gật đầu thẳng thắn.
“Bây giờ tôi có một chuyện cần cô giúp” Lâm Quân mím môi.
“Chuyện gì! Chỉ cần tôi làm được”
“Tôi muốn đưa cô về biệt thự của nhà họ Lâm” Lâm Quân từ tốn nó với Lâm Ảnh.
“Cái gì?”
Lâm Ảnh ngạc nhiên nhìn anh, hơi không hiểu.
“Ừm, tôi muốn cô giả làm vợ tôi, Nhật Linh, chăm sóc lũ trẻ, bọn chúng lâu lắm rồi không được gặp mẹ, làm loạn dữ lắm, bọn trẻ còn nhỏ, tôi không muốn…”
“Tôi hiểu rồi!”
Không để Lâm Quân nói xong, Lâm Ảnh đã ngắt lời anh, sau đó gật đầu với ánh mắt kiên định.
“Cô đồng ý thật, lần này cô về biệt thự, phải giả làm Lê Nhật Linh, tô không cho cô thân phận gì được, cũng mong cô đừng hiểu lầm ý của tôi, đừng ôm mộng với tôi. Với tôi mà nói, cô chỉ là thế thân của Nhật Linh, thậm chí còn không sánh nổi là một thế thân”
Giọng Lâm Quân sắc bén, không nhìn ra đang có cảm xúc gì.
“Tôi biết, anh không thích tôi, tôi cũng không xứng, mạng của tôi do anh cứu, Lâm Ảnh nguyện vì anh làm bất cứ chuyện gì để báo đáp anh”
Lâm Ảnh vừa gật đầu vừa nói, với cô ta mà nói, bây giờ có thể có được tự do đã là hạnh phúc, nào dám mơ Lâm Quân sẽ có hứng thú với cái thân tàn của mình.
“Thế thì tốt!”
Lâm Quân không nói nữa, bầu không khí trong xe lại trầm xuống, xe phóng nhanh về phía trước.
“Đây là vé máy bay tới thành phố Hà Nội của Việt Nam, đây là thẻ và điện thoại tôi mới mua cho cô, bên trong có số của tôi và trợ lí của tôi.
Địa chỉ nhà cũ tôi có viết trong điện thoại! Hoặc nếu bị lạc, hãy gọi cho.
trợ lí ở Việt Nam đến đón cô, tôi sẽ sắp xếp hết cho cô ở bên đó. Cô chỉ cần lo diễn kịch là được. Cha mẹ tôi, tôi sẽ nói trước với họ”
Trong sân bay, Lâm Quân dặn dò Lâm Ảnh tỉ mỉ, mà ngoài gật đầu ra, Lâm Ảnh không làm gì khác, trước mặt Lâm Quân, cô thấp hèn vô cùng.
“Nhớ rằng thân phận hiện tại của cô là Lê Nhật Linh, là mẹ của ba đứa trẻ! Cũng chỉ cần giả làm mẹ của chúng, đến lúc đó tôi sẽ gửi lương theo tháng cho cô. Chuyện này, phiền cô rồi” Lâm Quân thở dài, hơi phiền muộn, anh vốn không muốn lừa các con.