Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chương
Nghe được âm thanh từ đầu dây bên kia truyền tới, Lê Minh Nguyệt vội vàng nói, nhưng trong giọng nói vẫn không thể che giấu sự tủi thân và sợ hãi.
“Không sao?”
Nghe được câu này, Hà Dĩ Phong cũng thở phào nhẹ nhõm, ổn định lại tâm tình.
“Là, là Lâm Ảnh đã cứu em, cô ấy bị thương, bây giờ đang ở trong bệnh viện”
Lê Minh Nguyệt nhìn thoáng qua phòng bệnh của Lâm Ảnh, cảnh tượng đẫm máu lại xuất hiện trong đầu, liền khóc càng dữ hơn, nếu không phải nhờ Lâm Ảnh thì có lẽ bây giờ cô ấy mới là người phải năm bên trong.
Cô ấy không sợ, nhưng mà cô ấy còn muốn bảo vệ cho đứa con của cô và Hà Dĩ Phong.
“Lâm Ảnh? Sao em lại biết Lâm Ảnh, cô ấy làm sao mà bị thương, có nghiêm trọng không?”
Hà Dĩ Phong nhìn Lâm Quân một cái.
“Cô ấy vì cứu em, giúp em đỡ một dao. Lúc mới gặp em còn cho rằng cô ấy là người phụ nữ xấu xa, giả mạo Nhật Linh, em còn mắng cô ấy, đều là lỗi của eml”
“Minh Nguyệt em đừng vội, đừng sợ, bây giờ em ở bệnh viện đợi một lát, đừng đi đâu cả, anh sẽ bảo Lâm Quân gọi điện cho bác Lâm qua với eml”
Hà Dĩ Phong nhìn Lâm Quân một chút rồi vội vã nói vào trong điện thoại.
Lâm Quân lập tức hiểu ý, gọi điện thoại cho cha Lâm.
“Dĩ Phong, em nhớ anh lắm, cục cưng cũng nhớ anh, bao giờ thì anh mới về?”
Nước mắt Lê Minh Nguyệt không ngừng chảy xuống, sờ vào bụng.
“Anh về ngay, anh sẽ về ngay thôi, đừng sợ, đừng sợ!”
Hà Dĩ Phong vừa nói, nước mắt cũng muốn chảy xuống, người làm chồng này sao có thể chịu được khi thấy người mình yêu khóc một cách bất lực như thế.
Cúp thoại, Hà Dĩ Phong nhìn Lâm Quân, vẫn không nhịn được mở miệng: “Lâm Quân”
Lâm Quân khoát tay áo, ngắt lời Hà Dĩ Phong.
“Cậu đi đi, đã định cho cậu vé máy bay thời gian gần nhất rồi đấy, bây giờ đi là vừa đúng, tôi bảo cha mẹ tôi tới trông nom, cậu yên tâm đi.
“Ừm”
Hà Dĩ Phong vỗ vài Lâm Quân, không kịp chờ đợi đã bay ra ngoài.
“Haiz!”
Hoàng Ánh võ lưng Lê Minh Nguyệt, cuối cùng cũng tìm được chút cảm giác an toàn nên Lê Minh Nguyệt ấm ức co lại trong ngực Hoàng Ánh.
“Cô ấy sao rồi?” Cha Lâm nhìn bác sĩ đi tới, nhanh chóng hỏi thăm.