Chương
Ánh mắt của Lâm Niệm Sơ nhìn về phía Hạ Ly, tràn ngập dịu dàng.
“Tất nhiên là biết chứ, chúng ta lớn lên với nhau từ nhỏ cơ mà. Hôm qua chú tới phòng của Hòa Phong nói nhỏ, tâm trạng của Hòa Phong tốt lên ngay lập tức. Hôm nay hai người lại biến mất cùng một lúc, cho.
dù có dùng đầu ngón chân thì cũng có thể đoán được , chắc chắn là hai người tới đây. Vậy mà còn cố tình giấu diếm chúng cháu”
Hạ Ly nói ra cách nghĩ của mình với vẻ đắc ý.
“Đúng thế, Hòa Phong, Niệm Sơ. Hai người cũng hay thật đấy, đi tìm mẹ mà lại không dẫn cháu và Hạ Ly đi theo.”
“Rõ ràng là do hai em không tin rằng anh đã nhìn thấy mẹ cơ mài”
Hòa Phong không vui, cậu bé lẩm bẩm.
¡ này không giống, hôm qua là vì có cha ở đó!” Hạ Ly lắc đầu rồi giải thích với Hòa Phong.
“Vậy là các em tin anh à?” Đôi mắt của Hòa Phong dường như sáng rực cả lên. Cậu bé cũng hi vọng rằng mình có thể đạt được sự ủng hộ và giúp đỡ của mọi người. Bởi vì chuyện này có ý nghĩa rất đặc biệt đối với tất cả mọi người ở đây.
“Ừ, không chỉ có như thế, chúng em cũng muốn tham gia vào chuyện tìm mẹ! Anh đừng quên răng khi ở nước ngoài thì tất cả mọi chuyện đều là do chúng ta ngồi xuống bàn bạc với nhau để giải quyết.
Cho nên chuyện này sao có thể thiếu em và Chí Linh được chứ”
“Được, vậy thì cho hai người tham gia đấy. Đến lúc đó đừng có chê trách anh.”
Hòa Phong vừa nói vừa cười, cậu bé cảm thấy rất ấm áp. Dù sao thì so với hôm qua, Hòa Phong cũng không tính là bôn ba một mình. Cậu bé cầm lấy thông báo tìm người trong tay Chí Linh rồi nhắc lại kế hoạch của mình.
Mấy đứa bé bắt đầu vừa nói vừa cười đi dán thông báo tìm người trước cửa các cư xá.
“Các anh nói xem, làm như thế có tác dụng gì không?”
Trong KFC, Hạ Ly một tay cầm trà sữa, tay còn lại thì chống cằm rồi nói.
“Yên tâm đi, ít nhất thì chúng ta đã từng cố gắng đúng chứ?”
Lâm Niệm Sơ mỉm cười rồi đẩy cánh gà tới trước mặt Hạ Ly.
“Thời tiết đã trở lạnh, vừa rồi cháu ở bên ngoài lâu như thế, mau ăn chút đồ cho ấm đi. Không phải là cháu thích ăn cánh gà nhất à?”
“Cảm ơn!”
Hạ Ly thấy đồ ăn thì nở một nụ cười vui vẻ.
“Chúng cháu cũng thích ăn cánh gà, Niệm Sơ bất công quá!” Hòa Phong và Chí Linh vội vàng cầm lấy hai miếng.
“Đó là Niệm Sơ cho em mà”
Hạ Ly nhìn thấy đồ ăn bị cướp thì vội vàng đi dành lại. Người ta nói đúng, chỉ có đồ ăn giành giật mới ngon. Hạ Ly giành giật với Hòa Phong và Chí Linh càng ngày càng hăng, hai người đó cứ trêu ghẹo khiến cho.
Hạ Ly tức giận tới nỗi nghiến răng.
Một tiếng xoẹt vang lên, túi giấy đựng cánh gà bị xé nát, cánh gà bên trong rơi hết xuống đất xuống bàn.
“Anh xấu quá đi!”
Hạ Ly chu miệng, Hòa Phong và Chí Linh cũng nhận ra được mình hơi quá đáng nên gãi đầu với vẻ xấu hổ.
“Hạ Ly đừng giận, anh đi mua lại cho em ngay bây giờ đây.’ Chí Linh kéo áo của Hạ Ly rồi nói xin lỗi.
“Hừi”
“Mau đi đi!”
Chí Linh và Hòa Phong vẫy tay rồi lại hậm hực đi xếp hàng mua đồ ăn.