Chương
Lâm Quân không yên tâm để Lê Vân Hàng ở quá xa, nhưng cũng muốn thỏa lòng ông nên mua một miếng đất ở chỗ này. Mặc dù đây thuộc vùng biên giới thành phố Hà Nội nhưng cũng không quá hoang vu, cảnh sắc xung quanh cũng rất tốt. Xây biệt thự, Lê Vân Hàng rảnh rỗi cũng có thể trồng một ít hoa cỏ rồi cây cối giết thời gian, ông cũng rất thích cuộc sống như thế này.
“Ông ngoại!”
Đã lâu rồi mấy đứa bé cũng chưa được gặp Lê Vân Hàng, cho nên bây giờ rất vui vẻ.
Lê Vân Hàng cũng đã già hơn một chút so với mấy năm trước.
Nhưng cuộc sống rất thanh thản nên nhìn rất có tinh thần.
Lê Vân Hàng ôm lấy bọn nhỏ, nụ cười trên mặt ông vừa ấm áp vừa từ ái.
“Chị ơi! Anh ơi!”
Ngay lúc này có một cái đầu nhỏ nhô ra ngoài, đôi mắt to tròn đen như mực, tóc màu nâu cà phê, gương mặt mũm mĩm có chút đỏ ửng, có vẻ là chạy mệt rồi.
“Minh Dương chạy chậm thôi, chậm thôi!”
Lê Minh Nguyệt đuổi theo sau, cô ấy kéo tay Hà Minh Dương lại rồi ngấng đầu lên nhìn mấy đứa bé.
Lê Minh Nguyệt há miệng thở dốc, cô ấy vẫn giống như mấy năm trước, chỉ là có thêm chút dịu dàng của người làm mẹ.
“Em trai của các con cũng nghịch ngợm như khi các con còn bé vậy”
“Dì Minh Nguyệt, bọn con làm gì nghịch ngợm chứ, dì nhìn đi, vừa rồi dì còn thè lưỡi kìa, chắc chắn là do dì dạy hư em trai”
Chí Linh đi lên trước rồi cầm lấy tay của Hà Minh Dương và hỏi: “Đúng không hả Minh Dương?”
Kết quả là Hà Minh Dương cười hì hì không ngừng.
“Dì nhìn đi, Minh Dương cũng thừa nhận rồi đó.”
“Không phải, nhìn dì giống như loại người sẽ dạy hư con trai mình lắm chắc? Rõ ràng là thằng bé học từ cha nó cơ mà”
Lê Minh Nguyệt chốc nạnh, tỏ vẻ không phục.
“Giống!”
Mấy đứa bé trăm miệng một lời, cười to lên, điều này khiến cho Lê Minh Nguyệt cảm thấy rất ngứa răng.
“Là ai chọc cho vợ chú tức giận đấy hả?”
Hà Dĩ Phong đi tới, anh ta nhìn Lâm Quân một chút rồi bật cười. Anh ta đưa tay khoác lên vai Lê Minh Nguyệt rồi cúi đầu nhìn xuống mấy đứa bé.
“Là… là Minh Dương ạ”
Mấy đứa bé đều ăn ý chỉ về phía em trai nhỏ, Minh Dương còn đưa tay lên trước ngực lắc lắc.
“Không phải, là anh với chị ấy ạ”
Mấy người cười hì hì vội vàng chạy vào trong trốn.
“Lâm Quân, vậy mà anh lại mặc kệ mấy đứa nhỏ!”
Lê Minh Nguyệt chu môi, biểu thị không vừa lòng.
“Đúng thế” Hà Dĩ Phong cũng gật đầu phụ họa.
“Không có cách nào khác, gen mạnh quá mà”
Lâm Quân nhướng mày, anh nói với vẻ mặt đắc ý rồi vòng qua Hà Dĩ Phong mà đi vào trong.
“Ê Lâm Quân, cậu có ý gì đây hả?”
Hà Dĩ Phong nhìn thoáng qua Minh Dương rồi quay người đuổi theo Lâm Quân.
“Đều lớn cả rồi mà lần nào gặp mặt vẫn như cũ là sao nhỉ?”