Chương
“Vậy bây giờ em đang là nhà thiết kế đúng không?”
“Ừm! Sau này tôi muốn trở thành một nhà thiết kế nổi tiếng”
“Dựa vào tài nghệ bây giờ của em vẫn chưa đủ à?” Lâm Quân nghiêng đầu, cô đã từng là một thành kiếm tốt của công ty ZO, bây giờ cô đã tiến bộ rất nhiều, sao có thể là kẻ vô danh được?
“Chưa đủ hoàn toàn, có năng lực nhưng chưa có bệ phóng”
Cô thở dài, biểu cảm có vài phần bất đắc dĩ.
“Mặc dù bây giờ đi làm ở Coler cũng rất tốt, tiền lương và chế độ cũng ổn, nhưng mà tôi luôn cảm thấy thiếu chút gì đó”
“Coler?”
Cái này thì Lâm Quân cũng có chút ấn tượng, đây là đối tượng hợp tác trước đó của JZ.
Công ty không lớn nhưng phát triển khá tốt, tương lai cũng có triểu vọng, trước đó vào lúc .JZ phát triển tương đối tốt, vẫn luôn bị .JZ chèn ép. Mấy năm này Nhật Linh không ở đây, bọn họ phát triển ngày càng tốt.
“Coler phát triển không tệ, bằng tài năng của em, hẳn là có chức vụ cũng cao trong công ty của họ nhỉ?” Lâm Quân mấp máy môi, nhìn qua Lê Nhật Linh, ánh mắt đều tỏa ra sự dịu dàng.
“Rất cao, nhưng không phải thứ mà tôi muốn, tôi muốn tài năng của mình được mọi người khẳng định, chứ không quan tâm địa vị”
Lê Nhật Linh thở dài, cảm thấy dường như bản thân nói quá nhiều, rõ ràng chỉ là một người xa lạ trước mặt, cô có hơi sửng sốt, sau đó quay người đi, rót cho Lâm Quân một cốc nước nóng, cũng không có ý nói gì thêm nữa.
“Sao vậy?”
“Không có gì, cũng không biết vì sao luôn cảm giác công ty không nhiệt tình với tôi” Lê Nhật Linh nhún vai, dường như không biết là dùng loại ngôn ngữ nào để hình dung tình cảm này”
“Em đi làm ở đây bao lâu rồi?” Lâm Quân không ngừng hỏi, giống như là cố gắng muốn biết xem mấy năm nay cô đi đâu, làm gì.
“Vê Việt Nam thì ở đây luôn, tính ra thì khoảng hai năm”
Thành phố A đều biết vợ của tổng giám đốc tập đoàn Lâm thị bị tai nạn xe cộ rơi xuống sườn núi mất tích, chuyện này không chỉ khiến cho.
cuộc sống của Lâm Quân bị chao đảo, cũng khiến cho giới thiết kế gặp sóng to gió lớn.
Năm đó bản vẽ thiết kế thời trang của .JZ vốn là do một mình Lê Nhật Linh nhận hết, Lê Nhật Linh vừa xảy ra chuyện, thiếu đi một đối thủ cạnh tranh mạnh, những người cùng nghề ai cũng âm thầm vui mừng.
Mà bọn họ cũng biết hai năm này anh không tin Lê Nhật Linh chết rồi, lúc nào cũng cho người đi tìm.
Bây giờ đột nhiên xuất hiện một cô Ly Mạch giống Lê Nhật Linh như đúc, thiên phú về thiết kế cũng có, nên khó trách khỏi bọn họ sẽ cẩn thận thăm dò và chèn ép.
Thả hổ về rừng, không phải ai cũng có can đảm này.
Mà giống như bây giờ đã có thể lợi dụng bản thảo thiết kế của cô, lại không cho cô lộ ra ngoài ánh sáng, nhận dư luận xã hội, khó trách Lê Nhật Linh lâu trở về như vậy, tới bây giờ anh mới phát hiện ra cô.
Lâm Quân nhìn bốn phía xung quanh, phòng nhỏ đơn giản, bày biện sạch sẽ, sàng gốc, trang trí đầy tính nghệ thuật, đây cũng là phong cách của Nhật Linh, nhưng so với thân phận của cô thì tổng thể có vẻ hơi hiu quạnh.
“Anh nhìn gì vậy?”
“Em vẫn luôn ở đây sao?”
‘”Ừm”
Lê Nhật Linh cười, nói tiếp: “Lúc vừa về nước làm gì có tiền, Lam Tịch nói muốn tìm nhà giúp tôi nhưng tôi từ chối, tự mình tìm được nơi này, không ngờ nhoáng một cái đã ở đây hai năm rồi”