Chương
Mặc dù chỉ nói đến việc học và làm việc, nhưng chỉ cần anh làm tốt tất cả mọi thứ thì Lê Nhật Linh sẽ có cách nhìn khác về anh, sẽ theo anh về công ty JZ. Dù sao đi chăng nữa, nơi này mới đúng là nơi cô thuộc về.
Đại khái là Lâm Quân cũng đã nói với trợ lý của Lê Nhật Linh và một số nhân viên đáng tin cậy về chuyện này.
Người trợ lý quá kích động đến nỗi rơi nước mắt. Ngày trước, vào thời điểm Lê Nhật Linh xảy ra tai nạn, đã có rất nhiều người rời công ty, nhưng chỉ riêng người trợ lý này là tin tưởng Lê Nhật Linh nhất định sẽ trở về nên đã kiên trì ở lại công ty JZ.
Người trợ lý này là do Lê Nhật Linh chăm sóc từ khi còn là một thực tập sinh nên tình cảm của hai người cũng rất sâu đậm trở về đã trở thành chủ đề nóng trong tập đoàn Lâm Thị.
Hôm nay, tâm trạng của Lâm Quân khá vui vẻ, làm việc ở công ty cũng thoải mái hẳn, thậm chí còn mời toàn bộ công ty đi uống trà chiều vì buổi tối đã hẹn gia đình Hà Dĩ Phong sang ăn tối nên anh phải về nhà đúng giờ.
Ai dè trước khi vào nhà, anh đã nghe thấy tiếng ồn ở trong nhà. Hà Dĩ Phong cũng không biết mua đâu về một quả sầu riêng rất to khiến mấy đứa trẻ và người giúp việc nhà họ.
Lâm đều rối rít chạy ra bên ngoài, chỉ có Hạ Ly là nhìn chăm chảm vào quả sầu riêng, nước.
miếng bắt đầu chảy ra ướt cả áo.
Cũng may là Lâm Quân có thể ăn được loại quả này nên anh bình tĩnh đi vào nhà, trong khi tất cả mọi người đều đã chạy ra ngoài.
“Hà Dĩ Phong, đây là vũ khí sinh học à, cậu lại định giở trò quỷ quái gì thế?”
“Cậu mời tôi đến ăn tối nên tất nhiên tôi phải mang theo chút hoa quả làm quà đáp lễ rồi. Vừa đúng lúc tôi lại nghĩ đến loại quả này, thế nào? Thỏa mãn phải không?”
“Thỏa mãn cái con khỉ! Mau bỏ quả sầu riêng ra ngoài vườn đi, hôm nay má Trương mà không nấu cơm thì chúng †a ăn cái gì?”
Lâm Quân nhếch mép, mỉm cười rồi mắng Hà Dĩ Phong một trận.
“Cậu thực sự không thích món quà này sao? Lâm Quân, cậu quá đáng thật đấy!” Hà Dĩ Phong mỉm cười khi ôm quả sầu riêng để trên cái bàn gỗ ở ngoài vườn. Lúc này, mọi người mới yên tâm bước vào trong nhà.
“Lê Minh Nguyệt với Minh Dương đâu rồi?”
Khó khăn lắm Hà Dĩ Phong mới ngồi xuống được một lần, anh ấy vừa bóc nho cho Lâm Hạ Ly vừa hỏi.
“Lê Minh Nguyệt nghe nói người ta tìm được Lê Nhật Linh rồi thì kích động đến mức ôm Minh Dương đi tìm luôn, tôi đâu còn cách nào khác, phải sắp xếp cho người đi chung với cô ấy thôi, dù sao tôi đâu cho cậu leo cây được đúng không?” Hà Dĩ Phong vừa ăn nho vừa đáp lời.
Bé trai ngồi bên cạnh Lâm Chí Linh cũng bị Lâm Quân ấn ngồi đấy, chỉ có thể ngoan ngoãn tự bóc hoa quả, tiện thể làm mặt quỷ với Hạ Ly.
“Cũng do hôm nay Lê Minh Nguyệt với con trai cậu không đến đây được nên cậu mới mang sâu riêng tới nhà tôi hả? Ác quá đấy!”
Lâm Quân tỏ vẻ ghét bỏ liếc nhìn Hà Minh Dương một cái.
“Ø, cậu đừng nói hươu nói vượn thế chứ, tôi mang cho Hạ Ly đấy, con bé thích ăn sâu riêng mà, đúng không Hạ Ly?”
Hạ Ly bị gọi tên thì cười tửm tỉm gật đầu thật mạnh, ý bảo chú Hà Dĩ Phong nói rất đúng.
Lâm Quân bất lực nhìn con gái bảo bối nhà mình, không còn gì để nói nữa. Anh chỉ đành nghe theo bọn họ, bữa cơm này cực kỳ náo nhiệt, nhưng đa số đề tài đều quay xung quanh mẹ bọn họ và Lê Nhật Linh.
Lâm Chí Linh vốn muốn giúp một tay nhưng Lâm Quân lại nói không cần ngày nào cũng quấn lấy làm phiền anh, phải để cho cậu bé có một chút thời gian thích ứng, hơn nữa còn liên tục đảm bảo sẽ đón Lê Nhật Linh về mới khiến cho mấy người kia hài lòng, không có ý đi tìm Lê Nhật Linh nữa.