Chương
Đột nhiên hơi thở mập mờ tràn đầy buồn xe, phả mạnh vào mặt Lê Nhật Linh! Cô ta mở mắt ra và trừng Lâm Quân một cái, Lâm Quân càng áp sát lại gần cô.
Cô hơi co người lại, không thể không nhắm mắt lại một lần nữa.
“Chúng ta vẫn còn nhiều dịp thích hợp hơn để hôn nhau, trước hết hãy thắt dây an toàn lại: Một tiếng rắc vang lên, dây an toàn đã thắt chặt lên người Lê Nhật Linh.
Cô cảm thấy vô cùng xấu hổ vì đã nghĩ lung tung. Khi cô mở mắt ra, Lâm Quân đã ngồi vào ghế lái và khôi phục vẻ mặt như thường, chỉ là nụ cười xấu xa trên môi anh ta không hề giảm mà còn càng toe toét hơn.
Suốt dọc đường, Lâm Quân thường xuyên nháy mắt với cô, Lê Nhật Linh cũng không yếu thế chút nào, mỗi lần cô đều trừng mắt lại Vừa nhìn rất giống hai vợ chồng son vừa cãi nhau, nhưng mà trên thực tế tâm trạng của Lâm Quân rất vui vẻ, anh thật sự không ngờ, mặc dù Lê Nhật Linh đã mất trí nhớ nhưng chiêu này vẫn rất có hiệu quả.
“Nhật Linh! Lê Nhật Linh! Lê Nhật Linh!”
Xe chậm rãi lại gần Công ty .JZ, tiếng hô cũng càng ngày càng rõ ràng.
Lê Nhật Linh ngồi trong xe, nhìn đám người bên ngoài ho to, tinh thần của những, người đó đều rất cao, ánh mắt của bọn họ đều nhìn chăm chú về phía bên này, đột nhiên cô cảm thấy hơi khó chịu.
Cô căng thẳng nhìn Lâm Quân một chút “Mọi người đều ở đây đợi em! Em mau xuống đi!” Lâm Quân cười nhẹ nhìn Lê Nhật Linh.
“Đợi tôi gì cơ? Bọn họ đều đang đợi tôi sao?”
Lê Nhật Linh nhìn Lâm Quân, cô cảm thấy nghỉ ngờ lỗ tai của mình.
“Đúng vậy! Bọn họ đều đang đợi em đấy.
Bọn họ đều ngưỡng mộ nhà thiết kế Lê Nhật Linh của Công ty JZ, cũng chính là em trước.
khi bị mất trí nhớ. Mà những người bên ngoài đều là đồng nghiệp đã từng làm việc với em, bọn họ đều ở đây để đợi em trở lại”
Ánh mắt của Lâm Quân vô cùng chân thành, làm Lê Nhật Linh không thể không tin tưởng rằng anh đang nói thật.
“Tôi ư? Sao có thể như vậy được? Nhưng mà..” Lê Nhật Linh mím môi, trên mặt đầy vẻ ngạc nhiên và hoảng hốt.
Rõ ràng Lâm Quân đã nhận ra suy nghĩ của cô: “Năm năm trước em xảy ra chuyện, vì vậy không còn bất kỳ tác phẩm nào của em ra đời, dẫn đến xuất hiện rất nhiều tin đồn nhảm nhí, nói rằng em đã là nhân tài hết thời, nếu không thì vì cái gì suốt năm năm vẫn không có tác phẩm mới cho dù ngày lễ, ngày tết, ngày kỉ niệm gì. Nhật Linh! Tất cả bọn anh đều luôn chờ đợi em quay về, tự tay lấy ra tác phẩm của mình để chặn miệng của đám người xấu xí kia lại, để Công ty JZ lại khôi phục huy hoàng như xưai”
Lê Nhật Linh nhìn những người đó, giọng điệu hơi căng thẳng: “Tôi…
“Để anh đi với em!”
Đột nhiên Lâm Quân cầm lấy bàn tay nhỏ bé của cô, Lê Nhật Linh nhìn một chút nhưng cũng không hất ra, cô thật sự rất căng thẳng, nhưng cô cũng không ngờ là Lâm Quân lại dễ dàng nhận ra cảm xúc của cô, chắc chắn một sớm một chiều không thể tạo ra sự ăn ý như vậy.
Trong lòng dần dần bình tĩnh lại, cô hít một hơi thật sâu rồi gật đầu ra hiệu là mình đã sẵn sàng.
Dưới sự bảo vệ của Lâm Quân, cô bước ra trước mặt đám người, dáng vẻ hào phóng và tự nhiên.
“Nhật Linh! Chào mừng cô đã trở về!”
Thấy Lê Nhật Linh xuống xe, mọi người đều rối rít vây quanh cô.
“Nhật Linh! Chúng tôi rất yêu cô!”
Sự nhiệt tình của mọi người làm Lê Nhật Linh hơi bối rối, cô năm chặt tay Lâm Quâi “Không có chuyện gì đâu, bọn họ chỉ là người hâm mộ của em mà thôi, hoặc có thể nói là rất yêu thích em”
Lâm Quân rỉ tai bên cô, tiếng nói vo ve chỉ đủ cho hai người nghe. Trong mắt mọi người, cảnh tượng này vô cùng thân mật.