Chương : Tôi đã hối hận từ sớm
Một chiếc gối đầu bay tới, đập vào ngực của anh, Lê Nhật Linh cười trào phúng: “Đồ thần kinh.
Ở bên cạnh cô?
Chăm sóc cô?
Đây là chuyện cười hay nhất cô từng nghe trong năm nay.
“Lâm Quân, rốt cuộc là anh muốn làm gì, tôi đều phối hợp với anh, không cần giả mù sa mưa như vậy.
Nhìn thật ghê tởm.”
“Trước đây, là tôi không tốt, tôi…”
“Lại giả vờ thâm tình?” Cô ngắt lời anh.
Có một số việc, cô vốn không muốn nói thẳng ra.
Nhưng bây giờ cô cảm thấy, hình như nói và không nói cũng không quá khác nhau: “Trước đây anh ở bên cạnh tôi còn không phải là vì muốn trả thù sao? Bây giờ tôi đã như vậy rồi, anh thấy vẫn chưa đủ à?” Bản thân cô đã từng vô cùng tin tưởng anh, cảm giác đau đớn khi lòng tin bị đánh mất cũng khiến cô cảm nhận thật sâu sự đau đớn đó, giờ còn diễn trò, thật sự không thú vị chút nào.
“Em nói gì cơ?“ Ngực anh đột nhiên nhói lên.
“Không cần diễn trò nữa, tôi đã biết hết rồi” Cô nở nụ cười, nụ cười nhẹ lạnh lùng: “Nếu bình tĩnh ly hôn khiến anh cảm thấy không cam lòng, cùng lắm thì anh đẩy mấy tội danh lên người tôi đi, chuyện không rõ ràng của tôi và Hạ Huy Thành cũng giúp anh một chút đó? Anh có thể lấy cái đó như chứng cứ, nhất định cũng đủ kinh ngạc.”
“Im miệng!” Anh bước nhanh tới, dùng bàn tay bịt kín miệng cô lại, hung dữ cảnh cáo: “Không cho phép em nói những lời như vậy.”
Không cho phép? Anh dựa vào cái gì mà không cho phép.
Không muốn nhìn thấy ánh mắt lạnh nhạt của cô, anh ôm thật chặt cô vào trong lòng, mặt cô áp vào lồng ngực của anh, anh nói một câu, ngực sẽ truyền mọi âm thanh đến tai cô: “Lê Nhật Linh, anh hối hận rồi, anh đã hối hận từ lâu rồi.”
Trên thế giới này, người không có tư cách nói những lời đó nhất chính là anh.
Kết cục này là một tay anh dựng lên, anh có tư cách gì nói lời hối hận?
Cô không hề dao động, nhàn nhạt nói: “Hối hận thì sao chứ, trên thế giới này không có thuốc hối hận.
Kỳ thật cô cũng hối hận, hối hận bản thân đã mềm lòng và không kiên định. Vì một chút dịu dàng của anh mà lại thực sự sinh ra tình cảm với anh.
“Đừng nói nữa.” Lâm Quân cọ nhẹ vào gương mặt mềm mại của cô một chút, trên gương mặt đẹp trai lần đầu tiên lộ ra vẻ đau khổ.
“Được, tôi không nói nữa, vậy đổi lại là anh nói đi.
Cô suy nghĩ rất rõ ràng: “Tôi không tin, anh tới Bệnh Viện chỉ vì chăm sóc tôi, nói đi, anh rốt cuộc muốn như thế nào, tôi sẽ phối hợp với anh, giúp anh nhanh chóng chơi đùa một chút.”
Lời anh nói, cô vẫn còn nhớ rõ.
Khi cô cầu xin anh đừng rút vốn của công ty nhà họ Lê, anh từng nói, đợi anh chơi chán rồi, đương nhiên sẽ kết thúc.
Chơi đùa, hai chữ này như một thanh kiếm bén nhọn đâm vào lòng anh, những lời nói lúc trước như bị phản chú mà bắn ngược lại vào người mình.
“Em thật sự đừng nói nữa, em càng nói càng không đúng nữa rồi!“ Anh thật sự muốn chăm sóc cô thật tốt, bù đắp lại cho cô mà thôi.
Anh giống như người bị thương vậy, bộ dạng vô cùng yếu ớt.
Người thực sự bị thương là mình cơ mà, anh ta dựa vào đâu mà tỏ vẻ yếu ớt?
Lê Nhật Linh cắn xuống một cái, bàn tay chỉ dừng ở bên môi của cô kia bị cô tức giận cắn chặt, anh lập tức đứng yên, để tùy cô phát tiết.
Mãi cho đến khi chảy máu, trên môi cô còn dính hai giọt máu của anh.
Một chút hấp dẫn, một chút bi thương.
Lâm Quân cũng không hề để ý tới vết thương trên tay mình, chỉ nhìn cô, nhẹ giọng hỏi: “Phát tiết đủ rồi?
Nếu vẫn chưa đủ, em còn có thể tiếp tục.”
Anh đưa một bàn tay khác tới trước mặt cô, vừa thâm tình lại vừa thản nhiên.
Chỉ cần cô hả giận, mấy chuyện này có là gì chứ.
Cô bực bội đẩy bàn tay đang đặt trước mặt mình của anh ra, nhìn lòng bàn tay đang chảy máu của anh, trong lòng đau xót, nhưng vẫn cố gắng giữ vững cảm xúc của mình, không thể tỏ ra chút yếu ớt mềm lòng nào trước mặt anh: “Lâm Quân, anh như vậy thật chẳng thú vị gì hết, tôi không phải trẻ con, không cần bày ra khổ nhục kế này.”
“Vậy à” Anh cười tự giễu, hỏi ngược lại cô: “Vậy em nói xem, anh phải làm gì mới được đây?”
Cô khẽ nhếch môi: “Tôi sẽ không tha thứ cho anh”
Giống hệt những lời ngày đó cô đã nói với Hạ Huy Thành.
Cô sẽ không tha thứ.