Chương
Mà Lâm Quân lại không có hứng thú, anh ngồi im trong góc.
Tự mình uống cạn ly rượu, không khí xung quanh dường như lạnh hơn, các nhân viên cũng đã quen với trạng thái lạnh lùng của ông chủ nên cũng không để ý lắm.
Chỉ có Lê Nhật Linh đang ngồi bên cạnh anh mới thấy người đàn ông này có chút khác thường.
Ý nghĩ n trong đầu cô là không biết não người này có bị úng nước rồi phải không, sao uống rượu như uống nước lã vậy?
Nhưng Lâm Quân không để ý rằng cô đang nhìn mình, thay vào đó anh lại tiếp tục uống hết ly này đến ly khác. Giờ đây cảm giác cô đơn luôn hiện diện trong từng cử chỉ của anh, trong lòng Lê Nhật Linh vô tình có chút không đành lòng, thậm chí là cô còn rất đau lòng “Ơ, anh bị sao vậy?”
Lê Nhật Linh thử vỗ một cái vào cổ tay của Lâm Quân, Lâm Quân lắc lắc ly rượu trên tay, chất lỏng màu vàng bên trong không biết từ lúc nào đã biến thành rượu whisky.
Anh nhìn Lê Nhật Linh với ánh mắt đầy vẻ thất vọng.
Anh giống như đứa trẻ đang tức giận nói: “Có liên quan gì đến em à? Dù sao em cũng không quan tâm!”
Nói xong anh lại dùng một hơi uống hết rượu trong ly.
“Gì cơ? Người này chỉ vì một câu nói trái với lương tâm của bản thân mà vẫn luôn canh cánh trong lòng vậy sao?”
Nơi mềm mại nhất trong lòng vô tình bị chạm vào, Lê Nhật Linh nghiêng đầu nhìn anh.
“Uống rượu như uống nước, anh có phải là đồ ngốc không vậy?” Lê Nhật Linh nhíu mày nói.
“Làm sao vậy, em đau lòng sao?”
Lâm Quân dựa đầu vào vai của cô, rượu ‘whisky có tác dụng chậm, càng để lâu lại càng say. Cô cảm giác anh đang dựa vào trên vai cô, giống như là bị mất hết sức lực! Có lẽ anh đã say rồi.
“Em đau lòng anh hay sao?”
Mùi nước hoa trên người cô pha chút mùi rượu, hơi thở anh phả vào cổ của cô hiện lên một chút ửng hồng.
Còn mọi người đang chơi vui hoặc cố tình như nhìn không thấy, hai người bị cô lập một góc mà vụng trộm thân mật khiến mặt Lê Nhật Linh đỏ lêt “Em không có, anh say rồi”
“Anh không có say!”
Lâm Quân giở trò lại dựa vào trên vai Lê Nhật Linh cọ cọ.
“Anh say rồi?”
Lê Nhật Linh nóng nảy dùng hai tay đẩy đầu anh ra, không cho anh dựa vào vai cô nữa.
“Được rồi, đến em cũng không quan tâm anh! Anh vẫn sẽ uống rượu”
Lâm Quân giận dữ nói xong, sau đó anh cầm bình rượu lên, rót cho mình một ly rượu đầy.
“Lâm Quân, anh chính là chủ tịch, như thế nào anh lại trẻ con như vậy?”
Lê Nhật Linh nói nhỏ thì thầm mà chỉ có hai người có thể nghe thấy.
“Ai nói anh trẻ con chứ, còn không phải do em saol”
Lâm Quân vung tay lên, một ít rượu trong ly tràn ra, mấy người bên cạnh đang nói chuyện đều quay lại nhìn.
“Ôi, chủ tịch Lâm làm sao vậy?”
“Anh ấy uống nhiều quá”
Lê Nhật Linh nói một cách khó chịu, nhìn thấy Lâm Quân muốn bóp anh nghẹt thở, thật là xấu hổ muốn chết mà.
“Đây đúng là lần đầu tiên tôi thấy chủ tịch Lâm say rượu đó.”
“Chuẩn luôn!”
“Các người biết tại sao không, tá phần trăm là chủ tịch Lâm vui quá rồi mươi Mọi người đều đang nói chuyện, chỉ có Lê Nhật Linh yên lặng không nói câu nào.