Chương
“Vậy mau học đi, không biết rửa bát thì con có thể lau khô đĩa rồi bỏ vào ngăn kéo”
“Tuân lệnh mẹ!” Hạ Ly làm một động tác chào của quân đội không đúng tiêu chuẩn cho lắm.
“Mau làm đi, mẹ đi gọt trái cây cho các con, rửa xong là có thể ra ăn luôn rồi”
Lê Nhật Linh xoa đầu Hạ Ly, gọt được một nửa đĩa trái cây thì đột nhiên nhớ ra vừa nãy cô vào đây là định giúp Hạ Ly, sao lại biến thành dạy dỗ rồi?
Chẳng lẽ người làm mẹ đều như vậy sao?
Không nhịn được mà lải nhải?
Lê Nhật Linh càng nghĩ càng cảm thấy kỳ quái, nhưng bản thân cô không thấy phản cảm chút nào, cô lắc đầu một cái, không nghĩ mấy.
chuyện này nữa, nhưng cô lại càng muốn khôi phục trí nhớ hơn, không vì những thứ gì khác, chỉ vì mấy đứa trẻ, suốt năm năm qua cô không ở bên cạnh mất đứa, cũng không nhớ dáng vẻ hồi bé của mấy đứa nữa.
Nếu không cô bỏ lỡ nhiều chuyện như vậy, quên mất nhiều thứ như thế, chẳng phải rất tiếc nuối sao?
Bận rộn cả một ngày, cuối cùng cả nhà họ Lâm cũng yên tĩnh lại, Lâm Quân hôn trán Lê Nhật Linh một cái, định nói ngủ ngon thì bị Lê Nhật Linh kéo áo lại.
“Sao vậy?”
“Lâm Quân, anh có thể kể cho em nghe.
chuyện hồi bé của Hòa Phong, Hạ Ly và Chí Linh không?”
“Em nhớ ra gì rồi hả?” Mắt Lâm Quân sáng bừng lên.
“Không, em chỉ muốn tìm hiểu một chút, nói không chừng có thể nhớ lại gì đó thì sao?”
Lê Nhật Linh nghiêng đầu qua.
“Được rồi, không gấp, cứ từ từ thôi, vậy anh sẽ kể chuyện liên quan đến Hòa Phong cho em nghe trước nhé”
“Được! Lê Nhật Linh gật đầu, chăm chú nhìn Lâm Quân, cẩn thận lắng nghe anh nói về mấy đứa trẻ, nhưng cô lại chậm rãi chìm trong giọng nói của Lâm Quân mà ngủ thiếp đi mất.
“Dậy đi, Nhật Linh” Lâm Quân bóp mũi Lê Nhật Linh, khiến cô kêu lên, hôm nay là ngày đầu tiên cô chính thức đi làm ở JZ.
Ai ngờ Lê Nhật Linh trở mình, không thèm để ý đến anh.
Lâm Quân nhướng mày, anh bị hắt hủi rồi sao?
Anh lật chăn lên, nghiêng người qua dọa Lê Nhật Linh bật dậy: “Anh làm gì thế?”
“Không phải em không muốn dậy sao?
Vậy chúng ta tập thể dục buổi sáng cho tỉnh táo một chút” Môi Lâm Quân ở ngay trước mắt Lê Nhật Linh.
Lê Nhật Linh đỏ ửng mặt, vừa kêu to: “Lưu manh!” vừa luống cuống mặc quần áo vào.
Tâm trạng Lâm Quân rất tốt, không làm gì nữa: “Mau dậy ăn sáng rồi chúng ta đến công ty “Embi.”
“Thế mới ngoan” Lâm Quân cong khóe môi lên, hôn má Lê Nhật Linh một cái.
“Chủ tịch Linh, chào buổi sáng”
“Chào chủ tịch Linh”
Vừa đến công ty, mọi người đua nhau chào hỏi cô, còn Khả Nhi đã biết Lê Nhật Linh hôm nay sẽ đến công ty nên đã đứng chờ ở cửa từ lâu.
Vào đến văn phòng làm việc, Khả Nhi lại tỏ vẻ muốn nói lại thôi, Lê Nhật Linh nghỉ hoặc: “Nói đi, đã xảy ra chuyện gì rồi hả?”
“Chủ tịch Linh, sao cô biết?” Khả Nhi trợn tròn mặt, kinh ngạc nhìn Lê Nhật Linh đứng trước mặt mình.
“Cái dáng vẻ này của cô khiến tôi không muốn biết cũng khó, được chưa hả?” Lê Nhật Linh vừa nhìn tài liệu vừa hỏi tiếp.
Ngày đầu tiên cô nhậm chức, còn rất đột ngột nên không tránh khỏi sẽ có nhiều chuyện khiến người ta thấy khó hiểu.