Chương
Ánh mắt Lâm Niệm Sơ dừng trên người Hạ Gia Huy đang ngẩn ngơ, thấy hồn cậu bé lãng đãng trôi ở đâu rồi. Hình như là sau khi nghe chuyện Hạ Ly là lá ngọc cành vàng của nhà họ Lâm, tâm tình của cậu ấy chùng xuống rất nhanh, cậu mới giật mình hiếu ra, có vẻ mình đã nhỡ lời rồi.
Người nằm trên giường động đậy, ngọ nguậy muốn xuống giường, Lâm Hạ Ly hô lên một tiếng: “Này, cậu làm gì đấy, cậu còn đang bị thương mà, phải nghỉ ngơi cho tốt! Đừng có xuống giường”
Hạ Gia Huy sao còn nghe được lời cô bé đang nói là gì, chỉ đang cảm thấy trong lòng mình đang vô cùng đau đớn, gượng cười, lạnh lùng đẩy cô bé ra, nói: “Tớ không sao, chút vết thương ấy với tớ không phải chuyện gì đáng kể. Cảm ơn mọi người đã đưa tớ đến bệnh viện nhé, nhưng cũng muộn rồi, tớ nghĩ tớ nên đi về thôi, không thôi người nhà tớ lại lo!”
Lâm Hòa Phong và Lâm Chí Linh chẳng hiểu mô tê gì nhìn nhau. Vừa nấy còn tốt lầm mà, sao tự dưng lại thành tình trạng này rồi?
Hạ Gia Huy kiên quyết bảo mình muốn về nhà hết lần này đến lần khác, Hạ Ly bất đắc dĩ đành phải đồng ý.
Lúc bước ra cửa, Lâm Hòa Phong đặt tay lên vai Hạ Gia Huy, vẻ mặt phức tạp nhìn cậu, mân miệng muốn nói gì đó, rốt cuộc cũng chẳng nói lời nào.
Hạ Gia Huy đột ngột nói phải về nhà, mọi người ai cũng không hiểu nổi.
Nhìn thấy cậu ấy bước nhẹ bước nặng đi từng chút một đến khi khuất khỏi tâm mất, trong lòng Lâm Hạ Ly ít nhiều gì cũng thấy lo lắng. Cậu ấy bị thương, lại một thân một mình đi về nhà, lỡ như tên Võ Trường Quang đó đột nhiên chạy đến đánh nhau nữa thì sao, cô bé chẳng thể nào mà không lo cho được.
“Hạ Ly này, anh thấy hôm nay em tự dưng lạ lắm đấy nhá”
“Lâm Chí Linh chẳng biết từ khi nào xuất hiện phía sau lưng cô bé, đột ngột bật ra một câu làm Hạ Ly sợ tới mức giật bắn mình, thiếu chút nữa là vung một đấm vào mặt cậu bé.
Thấy thì ra là Chí Linh mới thở phào nhẹ nhõm, cô bé chau mày, có hơi bực mình: “Chí Linh! Anh làm gì đó?”
“Không làm gì hết, chỉ là anh thấy em gái mình có hơi hơi bất thường tí ấy mà”
Lâm Chí Linh đăm chiêu vừa nhìn vừa đánh giá Lâm Hạ Ly, vẻ mặt khiến người ta chẳng hiểu gì.
“Cái gì mà không bình thường hả?”
Lâm Hạ Ly bất lực, quyết định không thèm tung hứng với anh trai mà định nhấc chân bước đi, lại bị Lâm Chí Linh thoät cái túm lại.
Cô bé sửng sốt, nhìn thấy khuôn mặt thanh tú của Chí Linh bỗng phóng đại trước mặt mình, cô bé trừng to mắt, cuống cuồng hỏi: “Chí Linh! Anh điên hả? Anh làm vậy chỉ?
Buông em ra”
Lâm Chí Linh sao lại dễ dàng tha cho cô bé được, nâng tay lên đè chặt cái đầu nhỏ của em gái lại, rồi lại chỉ vào mặt mình: “Hạ Ly, anh hỏi em nè, nhìn thấy gì không?”
“Anh!”
Hạ Ly giấy ra không được, chẳng còn cách nào đành phải ngoan ngoãn trả lời câu hỏi của anh trai. Cô bé làm sao mà là đối thủ của Chí Linh được, mặt đơ ra nhìn cậu bé.
“Anh hỏi em, em nhìn thử mặt anh, em thấy cái gì”
Lâm Chí Linh có hơi mất kiên nhẫn, lớn giọng hỏi.
Hạ Ly ngẫm nghĩ một hồi, đầu cô bé lóe lên, mở miệng nói ngay: “Ừm, mặt người dạ thú! Sao?”
Lâm Chí Linh nghe xong lửa giận sôi trào, tức đến mức muốn bóp chết nhỏ em gái vừa ghét vừa thương này của mình. Cuối cùng vẫn nhịn xuống cơn tức, điều chỉnh giọng điệu của mình một phen mới nói: “Anh hỏi em, mặt thằng anh trai này đẹp trai hay không đẹp trai hả?”
Hạ Ly không trả lời, xoa xoa cánh tay mình, †âm nhìn chuyển thẳng qua hướng Lâm Hòa Phong đang lại đây, nhỏ giọng lầm bầm: “Tự kỷ nó vừa! Thật là, đã gặp qua người mặt dày rồi cũng chưa thấy ai mặt dày như anh luôn đó, còn đi hỏi người khác xem mình có đẹp trai không, anh có bệnh hả?”
Về đến nhà rồi, biết cha mẹ chưa trở về, cả ba đứa cùng lúc thở phào một hơi. Hạ Ly cũng quá sức mệt mỏi, cả ngày trời cô bé chẳng dừng lại nghỉ lấy hơi được chút nào.
“Nè, uống nước đi!”