Chương
Cô bé bắt đầu tiếp nhận trạng thái này, chỉ là cũng có những người cũng sẽ mệt mỏi vì cô bé.
Sau nhiều lần chuông báo kêu lên, Lâm Hạ Ly có hơi mông lung từ từ mở mắt ra, trở mình muốn tắt cái đồng hồ báo thức để ngủ tiếp.
Trong nháy mắt đó giống như bị điện giật, cô bé ngồi bật dây, cầm đồng hồ báo thức rồi dụi hai con mắt.
“A, muộn rồi!”
Giọng nói đã vang vọng cả phòng, cô bé nhanh chóng sửa soạn cho xong, cũng chưa kịp cất sách vào trong cặp đã trực tiếp máy cuốn sách giáo khoa cần học rồi xông thẳng ra ngoài.
“Mẹ ơi, sao mẹ không gọi con dậy?”
“Anh con đâu?”
Lê Nhật Linh còn chưa kịp giải thích, Lâm Hạ Ly đã lập tức xông ra ngoài, Lâm Hòa Phong và Lâm Chí đang ngồi trên xe chuẩn bị đi, chỉ thấy Lâm Hạ Ly đột ngột chạy tới.
“Hai người đúng là quá đáng mà, không ai gọi em hết hại em chút nữa đến muộn rồi.”
Hai người anh trai nhìn nhau.
“Là mẹ nói các anh không cần gọi em dậy, gần đây em chịu khổ nhiều rồi, cũng đã gọi điện cho thầy cô để xin nghỉ cho em. Hôm nay em có thể ở nhà nghỉ ngơi một ngày.”
Lâm Hòa Phong giải thích.
“Đúng đấy, mẹ cũng bất công quá mà, anh cũng mệt mỏi có được không, muốn xin nghỉ học nhưng mẹ không cho.”
Lâm Chí Linh mở miệng nói, trong giọng nói nồng đậm sự ghen tị.
“Ai nói em muốn xin nghỉ chứ? Chú Trương ơi, chú lái nhanh một chút đi ạ, con sắp muộn rồi.”
Lâm Hạ Ly không muốn để ý tới người anh của mình nữa, nhìn bác quản gia rồi hối thúc.
“Được rồi! Cô chủ, chỉ là tốc độ đã nhanh lắm rồi.”
Người đàn ông nói xong thì bỏ lại hai người anh đang xùy cười phía sau, hai người họ không sợ trễ, một người là học bá vô cùng thông minh, một người là học bá da mặt dày, hai người kết hợp lại đều khiến giáo viên vừa vui mà cũng vừa đau đầu.
Thật khó khăn mới tới trường học, cửa xe vừa mở ra, Lâm Hạ Ly đã ôm sách vở vội vã chạy tới lầu học, bỏ lại hai người anh của cô thản nhiên đi chậm phía sau, nhìn em gái của mình rồi bật cười.
Lâm Hạ Ly cũng không phải sợ tới trễ, mà là sau khi gặp được Hạ Gia Huy, cô bé luôn luôn hy vọng mình có thể ưu tú hơn một chút, càng giỏi hơn nên thường ngày cũng không muốn làm cho có.
“A!”
Trên bậc thang chạy lại tốc độ tới chỗ ngoặt, Lâm Hạ Ly đụng vào một người một đống sách vỡ rơi vãi xuống đầy đất.
“Xin lỗi, tớ xin lỗi!”
Cũng chưa thấy rõ dáng dấp của người ta ra sao, Lâm Hạ Ly đã lập tức xin lỗi, sau đó xoay người nhặt lại sách giáo khoa của mình.
Nam Quốc Việt cúi đầu nhìn cô bé trước mặt mình, khuôn mặt nhỏ của cô bé trở nên đỏ ửng vì chạy quá gấp, miệng nhỏ không ngừng hô hấp, cậu ta đã từng nhìn thấy rất cô gái nhỏ xinh đẹp rồi nhưng vẫn chưa có ai như cô bé, trong lúc nhất thời cậu ta nhìn tới muốn ngẩn ngơ.
Cậu ta lập tức cúi người giúp cô bé nhặt sách lên, kết quả khi hai người đồng thời đứng dậy, bởi vì vội vàng mà Lâm Hạ Ly đụng vào đầu của cậu ta, khiến trong lòng cậu ta dao động một chút.
“Thật xin lỗi, xin lỗi cậu.”
Lâm Hạ Ly vuốt vuốt đầu mình, liên tục nói xin lỗi.
“Không có việc gì, không có làm cậu bị thương đó chứ?”
Nam Quốc Việt đưa sách vở tới trước người cô bé, trên gương mặt mang theo nụ cười ấm áp, lúc này Lâm Hạ Ly mới nhìn thẳng vào cậu ta.
“Không có, không có, tớ không sao… Vừa rồi thật sự không nên…”
Lời còn chưa nói xong thì chuông vào học lập tức vang lên.
“Cái này… Tớ đi học đây, thật ngại quá.”
Nói xong cũng không đợi Nam Quốc Việt trả lời đã vượt qua người cậu ta chạy lên trên lầu.
Nam Quốc Việt quay đầu nhìn bóng lưng vội vàng của cô, mang theo nụ cười mỉm.
Trường học quý tộc nên cô cậu chủ nhà giàu rất nhiều, nhưng một cô gái nhỏ này lại cho cậu ta một cảm giác vô cùng đặc biệt.