Chương : Lẻ loi một mình
Nhưng hiện tại Hà Dĩ Phong cảm thấy có lẽ là mình nhìn nhầm rồi, vốn cho rằng Lê Minh Nguyệt chỉ là một cô gái nhỏ ngay thằng chưa lớn, nhưng rõ ràng lòng dạ cô ta thâm trầm hơn bất kỳ ai.
Bây giờ mới bao lâu mà đã biết đòi tiền rồi.
“Không phải cô muốn đòi tiền sao? Không cần tìm cô ấy đâu, tôi cho cô!”
Hà Dĩ Phong lấy một tấm thẻ trong ngăn ví ra ném lên mặt Lê Minh Nguyệt.
Tấm thẻ lạnh như băng sắc bén xẹt qua mặt cô ấy, khiến Lê Minh Nguyệt cảm thấy đau nhói như bị đâm vào.
Cô ấy ôm lấy mặt, hốc mắt đỏ ngầu: với Nhật Linh không phải vì tiền của cậu ấy, mà vì tôi thật sự thích con người của cậu ấy.”
Tôi làm bạn Cô ấy thích Lê Nhật Linh, đồng thời cũng hâm mộ Lê Nhật Linh.
Cô ấy chưa bao gi nghĩ đến việc trục lợi từ Lê Nhật Linh, cho đến giờ cô chưa từng nghĩ đến thân phận của Lê Nhật Linh, cô ấy thật sự coi Lê Nhật Linh.
là bạn.
Lê Nhật Linh là người rất tốt, cô ấy cũng biết, mình.
và Lê Nhật Linh không phải là người cùng một đẳng cấp.
Nhưng như vậy thì sao chứ?
Tình bạn không liên quan đến những thứ đó, chỉ cần thật lòng với nhau là được rồi.
“Không phải vì tiền của cô ấy, vậy thì cô đến đòi tiền gì của cô ấy?” Hà Dĩ Phong chế nhạo nhìn cô ấy, thể hiện rõ là mình không tin.
“Là mượn, không phải đòi tiền!” Lê Nguyệt bướng bình nói, đây là danh dự của cô ấy, không thể đề cho người ta giày xéo.
“Mượn xong không trả khác gì với đòi tiền sao?”
Một lâu sau Lê Minh Nguyệt mới ngồi xổm xuống, nhặt tấm thẻ ngân hàng lên.
Hà Dĩ Phong cười lạnh một tiếng, còn tường rằng.
thanh cao thế nào, cuối cùng chẳng phải là vẫn ngoan ngoãn nhặt thẻ lên sao.
Mà động tác tiếp theo của Lê Minh Nguyệt lại khiến cho nụ cười trào phúng của anh ta nhạt đi.
Lê Minh Nguyệt nhặt tấm thẻ lên, lau sạch bụi đất bám trên mặt, đã lau nước mắt, không nói một câu đi thằng ra ngoài.
lên chiếc bàn bên cạnh anh ta rồi Vóc dáng cô ấy gầy gò, bóng lưng cô độc của cô ấy khiến người ta nhìn thấy phải đau lòng.
Cơn giận của Hà Dĩ Phong từ từ tan đi, nhìn theo bóng dáng buồn bã của cô, cảm xúc dần dần bình tĩnh lại.
Anh ta sờ sỡ tấm thẻ kia, lẽ nào anh đã quá đáng với cô ấy sao?
Lê Minh Nguyệt xoa xoa mũi, đi ra khỏi tập đoàn Hà Thị, đắm mình trong ánh nắng ấm áp, ta lại là một hảo hán.
Không sao cả, vốn dĩ cô chỉ có một mình.
Không cần thiết vì mấy lời của Hà Dĩ Phong mà buồn bã.
Vốn dĩ cô chỉ có một mình đến thành phố này học tập, tìm công việc, nếu thật sự không thề sống nồi ở đây thì cùng lắm là lại đi nơi khác thôi Chỉ là lẻ loi một mình mà thôi, có gì đáng sợ đâu…
Hà Dĩ Phong kéo Lê Minh Nguyệt đi mất rồi, chỉ còn lại một mình Lê Nhật Linh đứng ngoài cửa.
Không thể nghĩ ra được rốt cuộc có chuyện gì đang xảy ra giữa hai người họ. Trên lý thuyết thì đã ở cùng nhau rồi chắc chắn tình cảm sẽ rất tốt, nhưng trông hai người bọn họ có hơi kỳ lạ.
Không nghĩ ra thì không nên nghĩ tiếp nữa, Lê Nhật Linh chuẩn bị trở về rồi chuyển khoản cho Lê Minh Nguyệt.
Lại quên mất hỏi cô ấy số tài khoản ngân hàng rồi, xem ra chuyển tiền online vẫn tiện lợi hơn.
Lê Nhật Linh lấy điện thoại di động ra, vuốt vuốt trên màn hình mấy cái, chuyển tiền qua cho Lê Minh Nguyệt.
Vốn là số tiền chưa đến năm trăm triệu, cô nghĩ một hồi rồi lại đổi thành tám trăm triệu tám trăm tám mưỡi tám.
Sau khi chuyển tiền xong, trong lòng cô nhẹ nhốm thở phào, chưa kịp ngầng đầu thì một bé trai tầm trên dưới bốn tuổi đã đâm sầm vào lòng cô.
Bé trai đang định cướp điện thoại của cô, tiếc là tuổi còn quá nhỏ, sức lực không đủ nên không cướp được. Di động trong tay cô rơi thẳng xuống đập lên đầu đứa bé trai, sau đó rơi xuống đất, tiếp tục lộn hai vòng.
Đứa trẻ nghịch ngợm, mặt mũi lấm lem, khóe miệng còn vương những cặn thức ăn thừa bần thỉu.
Trên trán bị đập vào đỏ ửng lên, bé trai “òa” một tiếng khóc váng lên.
Lê Nhật Linh cũng không thèm đề ý đến di động của mình, vội vàng ngồi xổm xuống, nhìn xem bé trai này có bị thương vào mắt không: “Đau ở đâu? Đề cô xem bị thương chỗ nào rồi.
Bé trai lại tát một cái vào mặt cô, nói chuyện còn chưa sối, nhưng mắng người ta thì lại khá sối “Sao mày hông đưa điện thoại cho tao? Ai hông cho tao thì nà đồ hốn! Tại mầy nàm tao bị đau, tao ghét mày!”