Chương : Không quan tâm đến người phụ nữ xấu xa
Mặc dù Lâm Quân cư xử như không có chuyện gì xảy ra, nhưng Lê Nhật Linh vần tỉnh ý cảm thấy Lâm Quân có điều gì đó muốn che giấu mình.
Như là chạy đến bệnh viện.
Có thế làm gì chứ? Có lẽ nào vết thương của Lâm Quân đã thực sự xấu đi, và anh không muốn nói cho mình vì sợ mình sẽ lo lăng sao? Lê Nhật Linh không yên tâm chút nào.
Cô muốn tìm thời gian để hỏi Lâm Quân, nhưng Lâm Quân dường như ngày nào cũng bận rộn, sáng nào cũng đến công ty đúng giờ.
Muốn đi cùng Lâm Quân thì anh nói dạo này rất bận, bảo cô tìm Lê Minh Nguyệt mà chơi.
Cô hỏi trợ lý Lưu, nhưng trợ lý Lưu lại do dự và trả lời một cách mơ hồ. Cô càng cảm thấy lo läng Sau thời gian tìm kiếm, cô đến bệnh viện.
Cô cố tình hỏi bác sĩ chăm sóc của Lâm Quân để hỏi tình trạng của anh như thế nào, có phải là trong cơ thể ván bị thương mà không phát hiện ra không.
Trước khi nhận được câu trả lời, trái tim của Lê Nhật Linh vẫn luôn kìm nén, nhưng sau khi bác sĩ trả lời xong, trái tim của cô lập tức lạnh xuống.
Bác sĩ nói: “Chủ tịch Lâm không đến kiểm tra vào buổi chiều. Theo lịch trình của chúng tôi thì hôm nay là ngày kiểm tra. Anh Lâm vân chưa đến Trợ lý Lưu nói là hủy rồi, có phải cô nhớ nhầm không?”
Trái tim Lê Nhật Linh trâm xuống, vân cười với bác sĩ: “Tôi đã làm lãng phí thời gian của anh rồi.
Là do tôi dạo này căng thẳng quá nên quên mất”
“Không sao, cô đi từ từ”
Cảm ơn bác sĩ xong, cô có chút hoang mang bước ra ngoài.
Ngày hôm qua Lâm Quân không đến bệnh viện khám, vậy anh đến bệnh viện làm gì vậy? Tuy nhiên, chỉ cân anh không sao là tốt rồi.
Đầu cô cảm thấy hơi rối.
Đi xuống vườn hoa ở dưới, một cậu bé từ góc hành lang ló ra.
Cô đang hơi suy tư và không phản ứng kịp cho đến khi đụng vào nhau và ngã xuống đất mới hồi phục tỉnh thân Cậu bé còn quá nhỏ, lại chạy nhanh, nên theo quán tính ngã nhào xuống đất.
Cánh tay cậu bé đập xuống nền bê tông, xước một mảng da lớn, máu tuôn ra.
Lê Nhật Linh kéo cậu bé trên mặt đất lên: “Thực xin lỗi, là cô không cẩn thận, cháu không sao chứ?”
Cậu bé trừng mát nhìn cô chăm chăm, không nói lời nào.
Cô kiên nhần ngồi xổm xuống nhìn cậu bé: “Cô đưa cháu đi khám, được không?”
Cậu bé nhìn cô không chớp mát, rồi đột nhiên giơ tay tát cô một cái Cô né nhanh, sức của cậu bé cũng không được mạnh nên đã đập vào căm của cô.
Lê Nhật Linh vội vàng đứng dậy, lùi lại hai bước.
Cậu bé này đã ra tay một lần, lại muốn ra tay lần thứ hai, không chịu bỏ qua, đuối theo Lê Nhật Linh.
Người lớn không thể so đo với một đứa trẻ, chưa kể đến việc cánh tay của đứa trẻ còn đang bị thương và chảy một ít máu Cô näm lấy tay cậu bé, không cho nó cử động: “Cháu bé, ba mẹ cháu ở đâu, cô đưa cháu đi tìm”
Nhắc đến bố mẹ, đôi mắt cậu bé đỏ hoe, và bật khóc nức nở.
Cậu bé không kìm được nước mặt, Lê Nhật Linh chỉ có thể đặt cậu bé xuống, nhưng ngay khi cô buông ra, đứa trẻ đã điên cuồng đấm đá cô.
Lê Nhật Linh lùi lại, không để ý tới việc chân bị hụt bậc câu thang, ngã ngửa xuống đất Một bàn tay to lớn mạnh mẽ vươn ra ôm lấy thân thế cô, đỡ cô không bị ngã xuống đất.
“Em không sao chứ?” Giọng nói này rất quen thuộc.
Lê Nhật Linh kinh ngạc liếc nhìn một cái: “Hà Dĩ Phong?”
“Muốn hỏi là tại sao tôi ở đây hả? Dì nhỏ của tôi sinh đứa thứ hai. Tôi tới đây đi thăm” Hà Dĩ Phong buông tay ra cười nói: “Ai mà biết em lại yếu đuối thế chứ, ngay cả một cậu nhóc cũng bắt nạt được”