Chương : Gây xích mích
“Niệm Sơ ngủ rồi, con ra ngoài nhìn bác” Lâm Thuỳ Ngọc dịu dàng nói: “Bên này có con ở cùng Niệm Sơ đủ rồi, hôm qua bác đã ở bên một ngày rôi, hôm nay về nghỉ ngơi đi ạ. Mai lại đến thăm, đảm bảo sẽ để bác nhìn thấy một Niệm Sơ khỏe mạnh.”
“Đứa nhỏ này, vất vả rồi” Hoàng Ánh không khỏi thấy thương tiếc Lâm Thuỳ Ngọc.
Người chị khùng điên chết rồi, để lại một đứa trẻ, nó còn phải đến chăm sóc.
Lâm Thuỳ Ngọc tuổi cũng không lớn, trên vai phải gánh trách nhiệm nặng như vậy, nhưng tính tình nó vẫn tốt, dịu dàng.
“Con không vất vả, nhưng là bác, không từ cực nhọc, vẫn luôn bên cạnh Niệm Sơ” Lâm Thuỳ Ngọc nói xong không khỏi cảm thấy uất ức: “Con còn nghĩ rằng, gia đình như nhà họ Lâm, sẽ không để ý sống chết của đứa con riêng như Niệm Sơ, không ngờ bác đối xử tốt với nó như vậy”
Nói xong, nước mắt lăn dài xuõng: “Thật sự cảm ơn bác, nếu không có bác, bây giờ con không biết làm sao mới tốt”
Hoàng Ánh mềm lòng, Lâm Thuỳ Ngọc càng như vậy, bà càng không nỡ: “Chỉ cân Niệm Sơ là đứa trẻ nhà họ Lâm bác, mặc kệ Lâm Quân có nhận không, bác nhất định sẽ nhận”
Lâm Thuỷ Ngọc nói rất nhiều lời cảm ơn, cuối cùng mới cẩn thận nói: “Nếu Niệm Sơ tìm được tủy thích hợp, làm cấy ghép, sau khi phẫu thuật thành công, con có thể đưa Niệm Sơ về quê không?”
“Con sao lại muốn như vậy?”Hoàng Ánh ngạc nhiên.
Không dã để đứa nhỏ biết ba mình là ai, nhà họ Lâm cũng không thiếu một miếng ăn, nó làm Sao còn muốn đưa đứa trẻ về quê?
Hầu hết phụ nữ, một khi tìm được cơ hội thiết lập quan hệ với nhà họ Lâm, chắc chắn không nỡ buông tay, đứa trẻ Lâm Thuỳ Ngọc này sao vẫn muốn rời khỏi? Còn muốn đưa đứa trẻ rời đi.
Lâm Thuỳ Ngọc ấp úng không chịu nói.
Dưới sự thúc giục của Hoàng Ánh, Lâm Thuỳ Ngọc mới cẩn thận mở miệng: “cô chủ Lê rất không thích Niệm Sơ, ngày đó cô ấy gặp Niệm Sơ đã tranh chấp với Niệm Sơ, cô ấy vân không biết Niệm Sơ là đứa nhỏ của Lâm tổng, nếu đợi đến cô chủ Lê biết được thân thế của Niệm Sơ…”
Lâm Thuỷ Ngọc dừng lại một lúc lâu, mới nói: “Con hy vọng Niệm Sơ trải qua vui vẻ hạnh phúc là tốt rồi, không muốn để Niệm Sơ ở nhà họ Lâm trải qua sự không vui vẻ”
Hoàng Ánh trầm mặc, không nhìn ra được suy nghĩ.
Lâm Thuỳ Ngọc vội vàng bổ cứu: “Con không phải nói cô chủ Lê không tốt, ai cũng không muốn chồng mình có con riêng, con có thể hiểu được.
Con chỉ muốn để Niệm Sơ sống một cuộc sống bình yên với con, con không muốn để Niệm Sơ sống ở nhà quyên thể hào nhoáng, sau lưng lại bị người khác chỉ trỏ.”
Thân phận của Lâm Niệm Sơ khó xử, cho dù trở về nhà họ Lâm, cũng không phải danh chính ngôn thuận.
Điều này, Hoàng Ánh cũng hiểu được.
Lời nói của Lâm Thuỳ Ngọc hoàn toàn khiến lòng dạ của Hoàng Ánh lạnh xuống, bà vốn hảo.
tâm suy nghĩ cho Lê Nhật Linh, muốn để cô ta bồi dưỡng tình cảm với đứa nhỏ, cuối cùng mọi người đều vui vẻ Kết quả là, Lê Nhật Linh không cảm kích, lại bảo con trai đến tính số với mình.
Vậy bà cũng không cần giúp Lâm Quân giấu giếm, chuyện đứa trẻ này sớm muộn cô ta cũng sẽ biết.
Thà vậy, không bảng để cô ta biết sớm chút.
Chấp nhận không nổi thì ly hôn sớm chút cũng được, đợi cô ta sinh đứa trẻ xác suất phù hợp, còn không bäng để Lâm Thuỳ Ngọc và Lâm Quân thụ tinh ống nghiệm xác suất phù hợp thành công cao cho Lâm Niệm Sơ.
Nói thế nào thì Lâm Thuỳ Ngọc và mẹ của Lâm Niệm Sơ là ruột thịt cùng mẹ!
Lê Nhật Linh hoành hành ngang ngược cưỡi trên đầu Lâm Quân cũng thôi, chung quy không thế vì một người Lê Nhật Linh, khiến cuộc sống của tất cả mọi người trở nên thật cẩn thận chứ?
Hoàng Ánh hạ quyết tâm.