Chương : Ba cháu là ai?
Theo lý mà nói sức lực của đứa trẻ không tính là lớn, coi như đùa giốn đánh một chút cũng sẽ không gây ra vấn đề gì.
Hình như Lâm Niệm Sơ không biết chuyện gì đang xảy ra, giống như nổi điên đạp một cước còn chưa thấy đủ, nó lại muốn tiếp tục động thủ.
Hạ Lan Châu thấy Lê Nhật Linh sắc mặt trắng bệch, lúc này mới vội vàng đẩy đứa trẻ ra.
Cô ta muốn đỡ Lê Nhật Linh từ mặt đất dậy, nhưng khi Lê Nhật Linh bị cô ta kéo một cái thì biểu tình lại càng khó coi nên cô ta không dám lộn xộn nữa, Hạ Lan Châu trong lòng cũng luống cuống: ” Này, cô không sao.
chứ? Nếu như cô xảy ra chuyện, vậy nên trách tôi đẩy cô hay là trách đứa trẻ chết tiệt kia đạp.
cô đây?”
Lê Nhật Linh đau đến mức môi trắng.
bệch, khi nói chuyện không ngừng thở hổn hển, bụng cũng kéo đến từng trận đau nhói “Lan Châu, giúp tôi… Bụng của tôi, không thoải mái, giúp tôi gọi bác sĩ”
“Tôi đi gọi bác sĩ, cô muốn một mình ở lại chỗ này để cho đứa trẻ chết bầm kia đánh chết hay sao?” Tay của Hạ Lan Châu bị Lê Nhật Linh nằm chặt đến phát đau, cô ta muốn mặc kệ Lê Nhật Linh cũng được, nhưng nếu cô ta không quản, lỡ như cô thật sự xảy ra chuyện gì, nhất định Lâm Quân sẽ tìm cô ta tính sổ.
Nếu như cô ấy chết, Hạ Huy Thành càng không tha thứ cho cô ta.
Nhưng nếu như Lê Nhật Linh bị đứa trẻ này giày vò tới chết, Hạ Huy Thành có phải hay không sẽ có thể dứt nỗi tương tư?
Hạ Lan Châu do dự khó quyết, đứa bé kia lại giơ lên nằm đấm hướng đến mặt của Lê Nhật Linh đánh tới.
Lần này Hạ Lan Châu hoàn toàn không có cơ hội do dự, cũng không thể trơ mắt nhìn Lê Nhật Linh bị đứa trẻ giết chết ngay trước mặt mình.
Cô ta hung tợn đẩy Lâm Niệm Sơ ra, mắng: “Đứa trẻ đê tiện, ba mẹ mày đều chết hết rồi sao? Không có ai dạy mày lễ nghĩa liêm sià Ðm, đứa trẻ vừa gặp liền đánh người như thế này cô ta thật đúng là lần đầu tiên nhìn thấy.
Đứa trẻ bị chửi cũng không khóc, nó từ dưới đất bò dậy, cũng không thèm nhìn đến Hạ Lan Châu mà hung tợn trợn mắt nhìn Lê Cảnh Trí: “Người phụ nữ xấu xa, cô đi ra, tôi ghét cô, cô muốn cướp ba của tôi, không có.
ba tôi sẽ chết mất!”
Lâm Thùy Ngọc đã nói với nó rất nhiều lần, nó bị bệnh, còn là bệnh rất nghiêm trọng, chỉ có người thân cận nhất mới có thế cứu nó.
Nếu như ba không cần nó, thì nó cũng sẽ giống như mẹ… Chết đi Trẻ con đối với chết cũng không có khái niệm rõ ràng, nhưng khi người lớn nhắc tới chữ “Chết” với biểu tình nghiêm túc đáng sợ mới khiến cho bọn chúng nhất thời sợ hãi.
Nó không muốn chết, vậy nên phải đuổi người phụ nữ xấu xa này đi.
“Người phụ nữ xấu xa cô cút xa một chút!
Cô không được xuất hiện trước mặt tôi! Không được cướp ba của tôi!”
Lê Nhật Linh kiềm nén cơn đau bụng, chật vật nhìn gương mặt nhỏ của Lâm Niệm Sơ: “Ba cháu… Là ai ?”
“Ba của tôi chính là ba của tôi!”
Lâm Thùy Ngọc chậm rãi bước tới, một chút cũng không có ý định ngăn cản Lâm Niệm Sơ.
Ánh mắt của Lâm Niệm Sơ giao hội với Lâm Thùy Ngọc, từ cái nhếch môi của Lâm Thùy Ngọc nghĩ ra điều gì Sau đó nó chậm rãi quay đầu, hung ác nhìn chằm chằm Lê Nhật Linh: “Cô không được phép cướp ba của tôi đi, ba là của mẹ tôi, tôi không muốn người khác mắng tôi là con ghẻ, tôi cũng không muốn chết, người phụ nữ xấu xa không được phép cướp ba của tôi”
Cảm giác đau đớn càng thêm mãnh liệt, Lê Nhật Linh đến nói một chữ cũng gian nan vô cùng: “Ba cháu… Rốt cuộc… Là ai…”
Lâm Niệm Sơ tựa như không có nghe cô nói, chỉ đỏ mắt hỏi cô: “Cô không được phép cướp ba của tôi, nếu không tôi sẽ đánh chết cô Đứa trẻ ngây thơ từ miệng nói ra muốn đánh chết cô, phần lớn đều là đùa giỡn.
Lâm Niệm Sơ tựa hồ giống với bù nhìn bị người khác khống chế.
Đánh chết cô…
Không chỉ là một câu phát tiết của đứa trẻ đang tức giận, mà đó chân chính là điềm báo.
trước đứa trẻ sẽ động thủ.
Đứa trẻ này là từ trong bóng tối lớn lên, sớm cũng đã không biết ánh sáng là gì.