Chương : Đánh tàn phế tay phải của cô ta
Đầu tiên, Lê Nhật Linh không dám tự mình làm những động tác quá lớn, bởi vì sợ tổn thương đến bé con trong bụng.
Thứ hai, cô đã suy nghĩ kỹ càng về mọi chuyện, nhưng lại chưa từng nghĩ kỹ việc phải đối mặt với Lâm Quân và cuộc hôn nhân này như thế nào.
Cô vẫn quay lưng về phía anh rồi bình tĩnh vạch trần lời nói dối của Lâm Thùy Ngọc: “Muốn để cho tôi bị sảy thai, đây là cách cô nói chia tay với tôi sao?”
Sắc mặt của cô ta đã trở nên tái nhợt không biết là do đau đớn hay tuyệt vọng, tóm lại sau khi Lê Nhật Linh nói xong khuôn mặt hoàn toàn trắng bệch không còn một chút máu nào cả.
Cô ta đau đớn rên rỉ dường như nghe thấy âm thanh xương cốt rạn vỡ của chính mình.
Cuối cùng Lâm Quân cũng buồng cô ta ra rồi đi đến bên giường của Lê Nhật Linh, vẻ mặt lạnh lẽo bấm chuông gọi y tá.
Cô y tá nhỏ vội vàng chạy tới, anh quát lên một tiếng với ánh mắt lạnh lùng: “Gọi bảo vệ tới rồi đuổi cô ta ra khỏi bệnh viện, nhớ kỹ khuôn mặt của người này, sau này không cho phép cô ta xuất hiện ở bệnh viện không thì tất cả các cô đều cút hết cho tôi”
“Dạ vâng ạ!”
Cô y tá nhỏ giật nảy mình, hãn học trừng mắt với Lâm Thùy Ngọc sau đó chạy đi.
Không ngờ cái tên ác ma hại người này lại đến rồi, chỉ cần họ hơi không chú ý một chút là người phụ nữ này lúc nào cũng có thể tìm đúng thời gian để lẻn vào.
May là mợ chủ không sao.
Lâm Thùy Ngọc nắm chặt tay mình lăn lộn trên mặt đất, tay cô ta đã bị gãy rồi, chắc chắn đã bị gãy, thậm chí ngay cả xương cốt cũng đều rạn nứt, nếu không sao lại có thể đau đến như vậy.
Cô ta gào khóc nhưng vẫn không thể giảm bớt được đau đớn chút nào.
Lâm Quân nhìn cô ta lăn lộn trên mặt đất giống như một con bọ hôi hám đầy ghét bỏ, sợ cô ta làm ồn đến Lê Nhật Linh, anh cố nén cảm giác ghê tớm kéo cô ta từ trên mặt đất lên rồi ném ra khỏi phòng bệnh.
“Cô muốn tự mình đi hay là chờ bảo vệ tới ném cô ra ngoài?”
“Tay của tôi đã bị gãy rồi, tôi muốn đi khám bác sỹ trước.”
“Rời khỏi thành phố Hà Nội, cô đi đâu tôi đều không quản”
Lâm Thùy Ngọc gần như tuyệt vọng, Lâm Quân không định để cho cô ta đi khám bệnh, chẳng lẽ muốn cho một tay của cô ta biến thành tàn phế hay sao?
Chờ cô ta rời khỏi thành phố Hà Nội về đến quê hương thì cũng đã mất một ngày rồi, đến lúc đó tay của cô ta còn cứu được sao?
“Tổng giám đốc Quân, tôi biết sai rồi, tôi van xin anh đấy, hãy để cho tôi đi tìm bác sỹ khám tay trước đã, tôi không muốn trở thành người tàn tật đâu” Lâm Thùy Ngọc khóc vô cùng đáng thương “Trong lòng cô hai sinh mạng nhỏ bé đều không đáng giá, vậy mà cô còn để ý đến tay của mình à?” Anh nói đầy mỉa mai.
Không dạy cho cô ta một bài học thì cô ta sẽ không bao giờ biết điều.
Lâm Quân dửng dưng bước tới gần cô ta Lâm Thùy Ngọc ngẩng đầu nhìn anh với vẻ mặt vô cùng đáng thương, mong anh có thể mềm lòng, Nhưng anh lại giơ chân lên và giẫm mạnh xuống một lần nữa như thể định trực tiếp.
nghiền nát tay của cô ta, Lâm Thùy Ngọc đau đến mức không còn sức mà kêu lên.
Anh lạnh lùng lên tiếng: “Nếu đã làm sai thì phải trả giá, ngay cả khi kế hoạch của cô vẫn chưa thành công”
Tay phải bị tàn phế cũng tốt tránh cho sau này đôi tay này lại làm ra những việc ác độc nào khác.
Cô ta gào khóc đầy yếu ớt: “Tổng giám đốc Quân tôi đã biết sai rồi, tôi sẽ rời khỏi đây ngay lập tức, van anh để bác sỹ cứu chữa cho tôi, sau khi điều trị xong tôi sẽ rời đi ngay”
Anh không hề có ý thỏa hiệp, Người phụ nữ này muốn hại vợ và con anh, đánh tàn phế bàn tay muốn làm hại Lê Nhật Linh đã là sự khoan dung lớn nhất đối với cô ta rồi, nếu như không phải mẹ anh suốt ngày can thiệp thì anh thậm chí còn muốn lấy mạng của cô ta để khỏi phải lo nghĩ.
Lâm Thùy Ngọc khóc lóc thút thít cảm thấy tuyệt vọng và bất lực.
Thậm chí cô ta còn chưa chạm vào một sợi tóc của Lê Nhật Linh lại phải chịu sự đối xử như vậy.
Cô ta vô cùng uất ức rất không cam lòng.
Nhưng cô ta hoàn toàn không thể nói lý được với người đàn ông như Lâm Quân.